Tội Nhân Vô Tội - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-10-17 20:03:50
Lượt xem: 26
19.
An Đồng đi theo sau Tần Dạ Hoài suốt một tháng trời, chứng kiến Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn bị đưa vào trại tạm giam rồi bị dẫn độ lên tòa án.
Mọi người phán đoán không sai, nhà họ Tần và nhà họ Giang quả nhiên rất bất mãn với tác phong làm việc của Trần Cảnh Diệu cho nên kiên quyết đệ đơn lên tòa án, mà Trần Cảnh Diệu dùng danh nghĩa của An Đồng cũng viết đơn kiện ngược Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn, lúc này vở kịch chấn động toàn bộ Hoa Thành mới chịu hạ màn.
"Bị cáo Giang Đình Viễn có bằng chứng xác đáng về tội cố ý g.i.ế.c người, tuyên án bảy năm tù giam."
"Bị cáo Tần Dạ Hoài có bằng chứng xác đáng về tội cố ý gây thương tích, tuyên án ba năm tù giam."
Toàn hội trường náo động, không ai ngờ được Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn cao cao tại thượng thế mà cũng có ngày rơi vào vòng lao lý. Đến cả An Đồng đang lơ lửng giữa không trung nghe tòa tuyên án xong cũng có chút hoảng hốt.
Mối thù của cả nhà cô đến nay xem như đã báo.
An Đồng không khỏi quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng mặc quân phục cảnh sát ngồi yên trong góc phòng. Biểu cảm anh rất nghiêm nghị, mặt mày như họa, bộ quân phục màu xanh lam càng tôn lên vẻ vừa cấm dục lại mê người.
Chứng kiến thẩm phán đưa ra phán quyết cuối cùng, Trần Cảnh Diệu cũng có chút xúc động trước cảnh tượng trang nghiêm túc mục này, anh rời khỏi phiên tòa bằng đường cửa hông rồi ngồi lên chiếc Rolls-Royce của mình chạy ra ngoại ô thành phố.
Anh ta định đi đâu thế nhỉ? An Đồng hơi nghi hoặc đuổi theo dấu vết của Trần Cảnh Diệu.
Chiếc Rolls-Royce lao nhanh rồi dừng lại trước một nghĩa trang nổi tiếng ở ngoại ô Hoa Thành. Trời đã vào đông, không trung hạ xuống một trận mưa nhỏ, Trần Cảnh Diệu rút chiếc ô từ trong xe ra, sau đó chầm chậm bước vào trong khuôn viên nghĩa trang.
An Đồng cảm thấy kỳ lạ, chẳng phải Trần Cảnh Diệu là người Hải Thị sao, anh ta cũng có người quen ở Hoa Thành à?
Thấy Trần Cảnh Diệu dừng chân trước một ngôi mộ, An Đồng tăng thêm tốc độ hiếu kỳ muốn tiến lên xem thử rốt cuộc chủ nhân của ngôi mộ kia là ai.
Anh đứng trước tấm bia, nghiêng chiếc ô lớn màu đen trong tay về hướng bia mộ không để nước mưa chạm vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-nhan-vo-toi/chuong-19.html.]
Động tác này của Trần Cảnh Diệu khiến An Đồng rung động.
Cô thầm nghĩ, người nằm dưới ngôi mộ này có lẽ là người mà Trần Cảnh Diệu rất quan tâm đấy nhỉ? Nếu không, tại sao anh ta lại che mưa cho một tấm bia mộ ở nơi không ai nhìn đến?
Đến lúc An Đồng nhìn kỹ vào tấm ảnh chụp trên mặt bia mới kinh ngạc nhận ra, người con gái cười tươi như hoa trên tấm bia mộ chính là cô của năm năm trước!
An Đồng kinh ngạc đích nhìn về phía Trần Cảnh Diệu.
Tại sao anh ta lại có bức ảnh năm năm trước của cô?
Sau khi ý thức được đây chính là mộ của mình, An Đồng có chút kinh ngạc.
Cô đã sớm không còn thân bằng quyến thuộc cho nên cũng không ai đứng ra lo hậu sự, người chuẩn bị vị trí trong nghĩa trang này cho cô, sau đó còn lo liệu chuyện ma chay mai táng, nếu không có gì bất ngờ thì chính là Trần Cảnh Diệu.
Nhưng… tại sao anh phải làm chuyện này?
An Đồng không nhớ mình có quen biết anh, mà Trần Cảnh Diệu là người Hải Thị, cô lại lớn lên ở Hoa Thành, bọn họ cơ bản không có cơ hội gặp mặt nhau.
Hay nên nói là… Trần Cảnh Diệu tốt bụng đến mức làm tròn bổn phận với từng nạn nhân trong các vụ án do mình phụ trách sao? Ngay cả chuyện hậu sự cũng đã làm xong, chẳng lẽ đây là nghĩa cử tốt đẹp nên có của tất cả người nhà họ Trần?
An Đồng cảm thấy rất kỳ quái.
Nhưng lúc này cô đang lơ lửng bên cạnh Trần Cảnh Diệu nhìn mình trong tấm ảnh đen trắng mỉm cười rất vô tư, trong lòng chợt trào dâng một nỗi xúc động.
Cô không nhớ nổi lần cuối cùng nụ cười tươi tắn như vậy xuất hiện trên mặt mình là chuyện từ lúc nào.
Trần Cảnh Diệu im lặng nhìn tấm bia đá một hồi rồi vươn tay lau đi vệt nước mưa vương vãi trên tấm ảnh. Anh vươn tay đặt lên mặt bia như đang xoa đầu An Đồng.