Tội Nhân Vô Tội - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-17 20:03:00
Lượt xem: 28
17.
Tần Dạ Hoài cảm giác nhịp thở của mình dồn dập lên, cảnh tượng An Đồng sau khi ra tù phải chịu đựng bao chuyện nhục nhã liên tục xoay tròn trong đầu hắn như chiếc đèn kéo quân.
Rốt cuộc hắn đã làm những gì?
Nếu đã muốn định tội thì không cần lý do, Tô Nghiên nói rất đúng, hắn và Giang Đình Viễn mới là kẻ thủ ác lớn nhất!
Tần Dạ Hoài quỳ sụp xuống, tuyệt vọng thốt lên: "An Đồng, anh xin lỗi…"
Tiếc là lời xin lỗi đến quá muộn màng.
Đúng lúc này, cửa lớn biệt thự nhà Tần Dạ Hoài bị người ngoài mở tung lần thứ hai, một đội cảnh sát ầm ầm xông vào. Viên sĩ quan dẫn đầu không ai khác chính là người hôm nay đứng ở cửa tập đoàn Tần thị nói chuyện với Tần Dạ Hoài, Trần Cảnh Diệu.
Trần Cảnh Diệu nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên trong biệt thự, hiển nhiên là có dấu vết của một cuộc ẩu đả, chân mày anh vẫn không động đậy mà giữ vững ngữ khí của người làm công vụ.
"Nghi can Giang Đình Viễn, anh bị bắt vì tội cố ý g.i.ế.c người, nạn nhân là cô An Minh Nguyệt."
"Về phần anh Tần Dạ Hoài, chúng tôi điều tra được người cuối cùng cô An Đồng gọi điện thoại trước khi qua đời là anh, anh bị nghi ngờ có hành vi bức tử cô An Đồng, phiền anh đi theo một chuyến để phối hợp điều tra cùng chúng tôi."
Cảnh tượng này quá quen thuộc, giống hệt những gì An Đồng đã phải trải qua vào năm năm trước khi Tô Nghiên nhảy xuống biển khiến Giang Đình Viễn và Tần Dạ Hoài không khỏi ngẩn người.
Mãi đến khi cả hai người bị cảnh sát còng tay, Giang Đình Viễn mới muộn màng hét lớn: "Các người có chứng cứ gì mà bắt tôi? Có biết tôi là ai không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-nhan-vo-toi/chuong-17.html.]
Trần Cảnh Diệu nhìn Giang Đình Viễn nổi giận đùng đùng chỉ xùy một tiếng: "Tôi không cần biết anh là ai. Sau khi xem xét đối chiếu, dấu chân tìm thấy trên người An Minh Nguyệt được chứng minh thuộc về anh, còn muốn chối cãi nữa sao? Dẫn đi!"
Tần Dạ Hoài từ đầu đến cuối không hề phản kháng, tùy ý để cảnh sát dẫn độ lên xe.
Sau khi áp giải cả Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn lên xe, mấy vị cảnh sát thi hành nhiệm vụ không khỏi tụ tập chụm vào nhau nói nhỏ.
"Cảnh sát Trần có lai lịch thế nào vậy? Vừa tới Hoa Thành chưa bao lâu đã bắt luôn thái tử Tần thị lẫn Giang thị, đúng là gan to bằng trời.
Hai nhà Tần Giang sẽ bỏ qua cho anh ta sao? Hay là anh ta vừa nhận công tác cho nên mới không biết thế lực đứng đằng sau hai nhà đó lớn đến cỡ nào?"
"Sĩ quan mới nhậm chức mà khá thật, đi theo làm việc với người thế này tôi cảm giác lưng mình cũng thẳng hơn trước nhiều. Nói thật, tôi rất không hy vọng sĩ quan Trần bị hai nhà Tần Giang gây khó dễ đâu, hiện giờ những người công chính liêm minh như vậy không còn bao nhiêu nữa."
"Vua chúa phạm pháp trừng trị như dân thường, hai nhà kia chắc cũng không dám coi thường pháp luật đến thế đâu! Lần này tôi về phe sĩ quan Trần!"
Mộ người nãy giờ vẫn im lặng không nhịn được phải lên tiếng: "Không phải chứ, mấy người chưa được nghe qua chiến tích của sĩ quan Trần à?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau rồi cùng nhìn về hướng anh đồng nghiệp duy nhất biết chuyện.
Người nọ cạn lời ngửa mặt lên trời, lập tức giải thích: "Sĩ quan Trần tên thật Trần Cảnh Diệu, năm nay hai mươi tám tuổi, sĩ quan cấp một, quê quán Hải Thị. Hai năm trước anh ta được thuyên chuyển từ lực lượng đặc nhiệm về lực lượng cảnh sát nhân dân. Nhậm chức được hai năm, anh ta đã phá được vô số vụ án đặc biệt nghiêm trọng, thăng liên tục ba cấp, là sĩ quan được thăng cấp nhanh nhất và là sĩ quan cấp một trẻ nhất cả nước."
Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, lại có người nói: "Dù cảnh sát Trần có lợi hại thế nào cũng đâu thể thoát khỏi mũi dùi của hai nhà Tần Giang được!"