Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 315

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:27:55
Lượt xem: 0

Thủ hạ đứng nghiêm: “Vâng!”

Thế giới của xác sống.

Từ khi Thích Mê nói sẽ đến gặp cậu ở chỗ thì Lãng Dữ vẫn luôn lo lắng canh giữ ở bên cạnh cổng truyền tống cho đến khi màn đêm buông xuống thì bóng dáng gầy gò kia mới bước ra từ một vết nứt thời gian và không gian.

Tuy rằng hiện tại trời đã tối nhưng ánh sáng lung linh tỏa ra từ thần điện trên không trung vẫn rực rỡ như cũ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ cả một góc trời, đến cả ánh sáng từ mặt trăng cũng không thể so sánh được.

Lãng Dữ do dự một chút, sau đó bước tới: “Sẽ có rất nhiều chuyện để nói, chúng ta tìm một chỗ để ngồi nhé?”

“Không cần đâu, chị đến đây chỉ để hỏi em vài vấn đề thôi…” Nói xong, Thích Mê hất cằm chỉ về phía ngôi chùa: “Có phải trong quá khứ, chị có mối quan hệ với thần điện này đúng không? Vì lẽ đó nên tận sâu trong thâm tâm chị mới luôn muốn tìm kiếm nó, đúng không?”

Lãng Dữ vô thức nhìn lướt qua, gật đầu: “Vâng.”

Thích Mê nói: “Vậy có phải hai chúng ta đã quen biết nhau từ rất lâu rồi đúng không? Chị chính là người bạn mà em đã từng nói, đúng không?”

Ánh mắt của Lãng Dữ trở nên lơ đãng: “Đúng vậy, từ rất lâu rồi.”

“Vậy lý do em vẫn luôn tránh đề cập đến mối quan hệ giữa hai chúng ta là bởi vì em không muốn kể cho chị nghe về quá khứ của chị à?”

Thân hình Lãng Dữ hơi khựng lại, cậu cực kỳ kinh ngạc với khả năng quan sát và logic nhạy bén của Thích Mê. Sau khi im lặng hai giây, cậu nở một nụ cười khổ: “Đúng vậy, thực ra em không nên xuất hiện trước mặt chị, có điều… Em vẫn luôn không thể khống chế được bản thân.”

Thích Mê nhìn chằm chằm vào cậu: “Em thích chị à?”

“Ừm, em thích chị.” Cậu ngắm nhìn người trước mắt một cách nghiêm túc, nói không chút do dự: “Em vẫn luôn rất thích chị.”

Cứ như thể bí mật cậu đã che giấu bấy lâu nay cuối cùng cũng được tiết lộ, Lãng Dữ thực sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Cậu biết rất rõ rằng cái chữ ‘thích’ của cậu dành cho Thích Mê vẫn luôn âm thầm thay đổi. Vào lúc ban đầu, Thích Mê là Thần nữ thánh thiện, là ân nhân cứu mạng của cậu, cô là tín ngưỡng của cậu.

Nguyệt

Dần dần, phần thích trong lòng cậu lại biến thành sự thân thiết của bạn bè, bọn họ đồng hành cùng nhau và tham dự vào thế giới của nhau…

Đến sau này, phần ‘thích’ này lại thay đổi một cách thần bí, thậm chí cậu cũng không biết nó đã thay đổi từ lúc nào, có lẽ là từ cái lần cô nói [Chị cảm thấy quyết định đúng đắn nhất mà chị đã từng đưa ra chính là cứu em.] nên cậu mới động lòng, hoặc có lẽ là khi lần đầu tiên hai người bọn họ có sự tiếp xúc da kề da mơ hồ trong ánh sáng mờ ảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-315.html.]

Nói tóm lại, theo sự phát triển của tình cảm, cậu đã không thể tự kiềm chế được khiến cho bản thân hãm sâu vào trong đó từ rất lâu rồi.

Ánh mắt của chàng trai trẻ vừa nóng bỏng vừa thành kính, cũng giống như lần đầu tiên gặp nhau tại thế giới tận thế đêm vùng cực vậy, nó khiến cho Thích Mê có một sự mất tự nhiên khó hiểu, cô lảng tránh ánh mắt của cậu: “Vậy lý do em không kể cho chị biết về quá khứ của chị là bởi vì đối với chị, không biết sẽ tốt hơn biết rồi đúng không?”

“Vâng.”

“Có phải phần quá khứ kia của chị rất thê thảm đúng không?” Cô cau mày, như thể có một loại trực giác không thể giải thích được, cô nhẹ nhàng vuốt ve hình vẽ trên con mắt tử thần bên tay trái, hỏi tiếp: “Đó là lý do tại sao con mắt ban đầu của chị lại biến thành con mắt của thần linh…”

“Con mắt của thần linh ư?” Lãng Dữ cảm thấy hơi kinh ngạc, cậu ngẩng đầu, ngẫm nghĩ trong chốc lát là có thể hiểu được nguyên nhân, sắc mặt cậu đột nhiên sa sầm xuống trong nháy mắt, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lên thần điện trên bầu trời kia: “Em sẽ lấy lại cho chị.”

Thích Mê kéo cậu lại: “Không cần đâu. Thành thật mà nói thì chị cũng không hẳn là rất muốn con mắt kia.”

Lãng Dữ dừng lại.

“Lãng Dữ à, em có biết có một câu nói là ‘đôi mắt của con người sẽ tự động ghi chép lại hình ảnh cuối cùng mà họ nhìn thấy trước khi chết’ không? Chị cảm thấy chị đã nhìn thấy được. Vào thời điểm con mắt tử thần quay về vị trí cũ thì chị đã nhìn thấy có rất nhiều chiếc cuốc và xẻng dính m.á.u đang vung lên trước mắt chị… Chị cảm thấy nhất định đó chính là những gì chị đã từng nhìn thấy trước khi chết.”

Cô thông minh như vậy, chỉ bằng vài mảnh ghép mà cô có thể chắp vá ra được một thông tin sơ lược, cô nhếch khóe môi, buông Lãng Dữ ra: “Vì vậy chị sẽ không hỏi em quá nhiều, bởi vì đó đều là chuyện của quá khứ.”

Lãng Dữ cảm thấy không đành lòng, cậu nhắm mắt lại, nắm đ.ấ.m siết chặt đến mức trắng bệch: “Xin lỗi chị… là do em không bảo vệ chị thật tốt.”

Thích Mê lắc đầu: “Em thắp tám trăm chiếc đèn lồng kia cho chị à?”

Sở dĩ cô không có cha mẹ, cũng không có ký ức trước năm mười chín tuổi là bởi vì cô đã hồi sinh vào năm mười chín tuổi, đó cũng là lý do vì sao Lãng Dữ vẫn luôn bảo vệ ngôi đền kia như vậy mà lại đồng ý cho cô có thể tùy ý tu sửa nó, bởi vì vốn dĩ ngôi đền kia được kiến tạo là vì cô.

Lãng Dữ gật đầu, chứng minh suy đoán của cô không sai.

Khi nói tới đây thì Thích Mê quyết định dừng lại, không muốn tiếp tục hỏi nữa, giống như từ lúc sinh ra đến giờ cô vẫn luôn có cảm giác bài xích với phần ký ức trong quá khứ kia. Mặc dù cô rất tò mò nhưng cũng không muốn tiếp tục tìm tòi nghiên cứu nữa.

Gần như đã được giải thích hết tất cả những nghi ngờ ở trong lòng, Thích Mê quay mặt về phía thần điện, thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, những gì muốn hỏi chị đều đã hỏi xong rồi, chị phải đi rồi.”

“Ừm.” Lãng Dữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm thấy vui mừng vì Thích Mê đã không hỏi quá nhiều và quá tỉ mỉ. Cảnh tượng bị vô số tín đồ tấn công để ăn thịt thì đến cả cậu cũng không muốn nhớ lại một lần nữa.

 

Loading...