Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 313

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:27:23
Lượt xem: 1

Không biết có phải thần linh nổi giận khi cậu xâm nhập thần điện hay không, mới vừa rồi trời quang mây tạnh sáng sủa trong tích tắc lập tức trở nên mây đen dày đặc, từng trận sét đánh xuống, xem ra ngay cả con người bình thường xây dựng được thang trời chắc chắn, bọn họ cũng khó sống dưới khảo nghiệm của lôi điện này.

Cậu là người đã c.h.ế.t nên không có cảm giác đau, lại có năng lực hồi phục phi thường, cho nên mặc dù có biết bao nhiêu trận sét đánh bổ tới, cậu cũng có thể chịu đựng được.

Tuy rằng bất tử, nhưng hành động này vẫn khiến cậu nhận lấy ảnh hưởng rất lớn… Lãng Dữ bò tới cửa thần điện, kéo theo một vũng máu.

Cậu biết rõ lễ nghĩa, cho dù mình đầy thương tích, nhưng vẫn giãy giụa đứng dậy quỳ lạy trước ngôi thần điện này: “Khẩn cầu thần linh… hãy thực hiện nguyện vọng của tôi.”

Thần điện không phản ứng chút nào.

Lãng Dữ bừng tỉnh, lại dập đầu hành lễ: “Khẩn cầu thần linh, cứu cô ấy một mạng.”

Không biết qua bao lâu, trong điện truyền đến một giọng nói cổ xưa kéo dài, mặc dù rõ ràng không phải ngôn ngữ của nhân loại, nhưng lọt vào trong tai vẫn có thể hiểu rõ ý nghĩa của nó.

Đại khoái là ý của thần linh như thế này.

Tượng thần: [Nguyện vọng này khó thực hiện, cậu mau về đi.]

Đôi mắt Lãng Dữ ảm đạm, biểu cảm vẫn quật cường như cũ: “Không phải nói đến thần điện thì thần linh sẽ giúp người thực hiện tâm nguyện sao, vì sao lại khó thực hiện?”

Tượng thần: [Nhưng điều này chỉ là mong muốn của một mình cậu, có liên quan gì đến tôi?]

Một câu ‘có liên quan gì đến tôi’……

Lãng Dữ ngước mắt: “Vậy ngài tồn tại còn có ý nghĩa gì, ngài ở trên đây, chính là vì để nhân loại ở phía dưới ngưỡng mộ dáng vẻ thần thánh của ngài sao? Bởi vì sự tồn tại của thần điện đã dẫn đến từng thảm kịch xuất hiện, ngài không thấy vùng đất dưới chân mình xảy ra chuyện gì à, ngài thật sự không nhìn thấy sao?”

Nguyệt

Sau hai giây trầm mặc, tượng thần: [Chưa có mắt, làm sao mà nhìn?]

Như thể giải thích điều này với cậu, cửa chính thần điện từ từ mở ra, Lãng Dữ nhìn lại, tượng thần Tôn Giả tỏa ra ánh sáng lung linh trong điện thật sự không có mắt, trống rỗng.

Mà đám người trong thôn kia đã cúi đầu cung phụng suốt mấy chục năm đối với tượng thần không có mắt này.

Thật nực cười.

Lãng Dữ chùi vết m.á.u bên miệng, một mực cung kính hành lễ với tượng thần: “Được, nếu như thần đã không nhìn thấy, vậy tôi sẽ nói cho ngài nghe.”

Cậu giải thích từng câu từng chữ thuật lại cuộc sống mấy chục năm qua, trên vùng đất này tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Từ việc ‘thần linh báo mộng’ hoang đường kia, đến thảm kịch ’nữ thần bị người khác phanh thây róc thịt ăn’, từng câu đều chân thật với vị thần trong thần điện này.

Sau khi nghe xong, tượng thần im lặng.

Lãng Dữ quỳ xuống đất, lần nữa khẩn cầu thần linh cứu người.

Thật lâu sau, tượng thần chậm rãi thở dài, chẳng làm được gì, thay vào đó thảm kịch đúng là do ngài tạo ra, thế nên ngài chỉ cho cậu con đường rõ ràng

Xây miếu thờ cho Thích Mê, nhóm lửa tám trăm ngọn đèn để cầu phúc cho cô, phải đảm bảo đèn luôn sáng, nếu như cơ thể của Thích Mê không phân hủy thì số mệnh của cô vẫn chưa hết, sẽ có cơ hội để sống lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-313.html.]

Tượng thần: [Nhưng sau khi hồi sinh, cô ấy sẽ quên hết tất cả, là cô ấy nhưng cũng không phải cô ấy, cậu có chấp nhận không?]

Lãng Dữ quỳ xuống đất, cúi đầu: “Tốt nhất nên để cô ấy quên hết tất cả.”

Tượng thần: [Dù quên đi cả cậu?]

Lãng Dữ: “Vâng, tôi đã từng tồn tại trong quá khứ của cô ấy, không nhớ rõ cũng tốt."

Tượng thần: [Cô ấy sẽ hồi sinh ở một nơi nào đó trên thế giới mênh m.ô.n.g này, có lẽ duyên phận của cậu và cô ấy cũng vì vậy mà bị cắt đứt, cậu có chấp nhận không?]

Lãng Dữ im lặng trong chốc lát, nhắm mắt lại: “Tôi chấp nhận.”

Cuối cùng sau khi hành lễ cảm tạ thần linh, cậu lảo đảo rời khỏi thần điện.

Ngay sau đó, hai viên ngọc trong tay thần linh bỗng nhiên rơi ra rồi bay khỏi thần điện, xuyên qua kết giới, không để người khác nhận ra, đã trở thành đôi mắt của Thích Mê.

Thay vào đó, hai con mắt thật sự của Thích Mê rơi xuống ở miếu thờ, trở thành [Mắt của thần].

Trong điện, đôi mắt hổ phách kia gắn lên người tượng thần, dần dần chuyển sang màu xanh, từ nay về sau, tượng thần đã có mắt, có thể mượn đôi mắt này của nhân loại mà quan sát chúng sinh.

Lãng Dữ thoát khỏi kết giới, trông thấy đôi mắt hổ phách xinh đẹp kia của Thích Mê đã trở về cơ thể, còn tượng rằng phép màu, lại không biết đây chỉ là hai viên ngọc lạnh lẽo, là sự ích kỉ của tượng thần.

Tượng thần hoạt động mắt một chút, nhìn chúng sinh dưới chân:

[Tư thế của kiến, nhìn cũng khá thú vị.]

*

Ngọn lửa mà Lãng Dữ đốt lên ba ngày trước dần dần có xu thế lụi tàn.

Sau khi thực hiện chỉ thị của thần linh, cách thôn xóm hai mươi km, cậu dùng nguyên vật liệu làm thang trời xây dựng miếu thờ dưới lòng đất cho Thích Mê, trồng bảy cây đào xung quanh, để tránh ma quỷ và con người quấy rối.

Thi thể lạnh băng của Thích Mê được đặt lên bệ đá khắc hoa, không biết có phải là nhận được sự cầu phúc của tám trăm ngọn đèn hay không, cô một mực duy trì trạng thái sau khi chết, không hề bị phân hủy.

Mặc dù Lãng Dữ đã tử vong, nhưng dưới tác dụng sức mạnh to lớn của lão Quỷ, cả tuổi tác và cơ thể vẫn dừng lại lúc cậu còn sinh thời, duy trì dáng vẻ khi cậu hai mươi tuổi.

Ngày qua ngày đốt đèn canh giữ miếu thờ, thoắt một cái đã qua một trăm năm.

Hằng ngày, Lãng Dữ vẫn như thường lệ ngồi quỳ gối trước bệ đá, đột nhiên một yêu nữ xông vào suýt chút nữa đã dập tắt tám trăm ngọn đèn mà cậu đã luôn cẩn thận trông giữ.

Lúc này cậu triệu hồi Quy Thần, đẩy ma nữ ra khỏi miếu thờ.

Yêu nữ nhìn cặp mắt đỏ ngầu của cậu, cười ra tiếng: “Một trăm năm nay không tìm ra được hơi thở của lão Quỷ, hóa ra ông ta đã trở thành sức mạnh của cậu! Ông ta vì tránh tôi, đúng thật là tình nguyện đi chết!”

 

Loading...