Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 310

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:24:57
Lượt xem: 1

Thích Mê và Lãng Dữ nhìn nhau, mặc dù không rõ tên nhóc này đang có ý gì, nhưng vẫn lui ra chỗ khác nhường góc thích hợp để chụp ảnh.

Tên nhóc chụp xong, vui vẻ vẫy tay tạm biệt với bọn họ.

Thích Mê quay người đi đến gần đèn lồng, cẩn thận nhìn cô trong bức họa: “Lãng Dữ, em cảm thấy cậu ta vẽ giống không, chị giống như thế này sao?”

Lãng Dữ lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng lưng tên nhóc rời đi một lát, hừ nhẹ một tiếng, không hiểu sao có chút ghen ghét: “Bình thường, cậu ta vẽ còn không bằng ba phần của chị, chị ở ngoài còn đẹp hơn trong bức vẽ nhiều.”

“Thật sao.” Thích Mê nhìn cậu, nụ cười trên mặt càng sâu.

“Ừ.”

Cậu nhìn cô, ánh mắt không dời, đảo mắt hai năm lại trôi đi.

*

Hai năm qua đi, tai họa không giảm, tư tưởng của người trong thôn cũng không chuyển biến chút nào.

Bọn họ vẫn tiến hành xây dựng thang trời theo ý mình như cũ, hoàn toàn quên đi mảnh đất vàng dưới chân. Mặc cho Thích Mê thuyết phục như thế nào, thậm chí mượn danh nghĩa thần linh khuyên nhủ, những người này cũng không thèm nghe.

Giờ cô mới hiểu được, những người tin thần này, cho tới bây giờ chỉ tin vào thứ mà họ tin tưởng, bọn họ cho rằng chỉ cần cung phụng thần linh sẽ đạt được niềm vui ngoài ý muốn, tựa như câu cửa miệng họ hay nói: Nếu khổ cực như vậy mới có thể thu hoạch, vậy còn bái thần làm gì? Càng ngày càng nhiều người trẻ tuổi không thấy hy vọng, bắt đầu ra ngoài kiếm ăn, phần lớn diện tích đất trong thôn đều hoang phế, mảnh đất màu mỡ duy nhất trong đống đất cằn cỗi chính là vườn rau của nhà Lãng Dữ, chỉ có hai mẹ con cậu chăm chỉ cần cù, ngày đêm vất vả lao động giữa đất trời, mới có thể có được bữa ăn ngon miệng trong mùa đông lạnh giá này.

Tương tự như vậy, cống phẩm trước miếu thờ của Thích Mê cũng chỉ còn lại cơm một ngày ba bữa do Lãng Dữ đưa tới.

Trong khoảng thời gian này cô đã từng thử ra ngoài miếu thờ, muốn mọi người bắt đầu lại từ đầu, nhưng kết quả… Bị đám người kia trói tay buộc chân khiêng về miếu thờ.

Bọn họ nói, nhiệm vụ của nữ thần chính là cầu thần.

“Những người này đúng là hết thuốc chữa, vẫn nên từ bỏ đi.”

Lãng Dữ trải vải ra, hai chân thon dài ngồi xếp bằng lên vị trí kia, im lặng hai giây, cậu mới nói tiếp, “Chỉ cần chị gật đầu, em sẽ đưa chị rời khỏi nơi này.”

Thời gian hai năm, dáng dấp cậu đã càng thêm đẹp trai thành thục, vẫn còn chút ngây ngô xen giữa thiếu niên và đàn ông, dáng người đã cao hơn Thích Mê một cái đầu, cũng càng thêm chững chạc, cậu nói ra điều đã suy nghĩ rất lâu.

Thích Mê rũ mắt xuống, mỉm cười: “Chị còn muốn thử lại một lần, mặc kệ bọn họ có thật lòng không, tóm lại là chị được bọn họ cung phụng nhiều năm như vậy, chị vẫn phải làm chút gì đó.”

Lãng Dữ thấy được quyết định của cô, cũng không tiếp tục khuyên, thở dài: “Bọn họ nên mở to mắt nhìn kỹ một chút, vị thần cứu bọn họ rốt cục là ai.”

Thích Mê lắc đầu: “Chị không phải thần thánh gì, chỉ là một người tỉnh táo hơn so với bọn họ mà thôi. Kiên trì một chút nữa đi, biết đâu bọn họ lại đột nhiên tỉnh ngộ.” Miệng nhỏ của cô cắn bánh ngọt, cẩn thận thưởng thức vị ngọt trong miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-310.html.]

Hai người im lặng, Lãng Dữ nhìn cô, thấy gương mặt cô dính vụn bánh ngọt, lập tức chỉ chỉ vào vị trí đó ở mặt mình, nhắc nhở cô:

“Chỗ này, lau đi một chút.”

Thích Mê sững sờ, đưa tay quệt xuống, lại dính càng nhiều hơn.

Lãng Dữ bất đắc dĩ, nhích thân thể qua vừa định dùng tay giúp cô lau đi, đột nhiên cảm giác được có chút không ổn, khi đầu ngón tay sắp chạm đến chỗ dính của cô ngón tay cậu cứng đờ, khó khăn thu lại.

Nhưng trước khi tay cậu trở về chỗ cũ, nó đã bị Thích Mê níu lại.

Trái tim Lãng Dữ giật lên, cậu ngẩng đầu nhìn lại, khuôn mặt thanh tú khẽ chau mày bỗng nhiên xích gần, chỉ cách cậu có mấy centimet. Đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách gần trong gang tấc, khiến đầu óc cậu trong nháy mắt trống rỗng.

Đây là cảm giác kỳ diệu mà cậu chưa bao giờ có, giống như trái tim lặng lẽ nở đầy hoa, thần bí đập liên hồi.

Trong tia sáng mờ nhạt, Thích Mê nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lãng Dữ, nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ: “Lãng Dữ, chị nói em không cần kiêng kị gì hết. Hai chúng ta là bạn bè, không phải nữ thần hay tín đồ, có thể đừng cách chị quá xa được không?”

Cô đã mất đi ràng buộc với cha mẹ, chỉ còn tình cảm của Lãng Dữ, thế nên cô vô cùng trân trọng nó.

Đôi mắt Lãng Dữ khẽ đảo quanh, mặc dù thân thể bất động nhưng đáy lòng sớm đã gợn sóng, bên trong đôi mắt ẩn chứa đầy dịu dàng, cậu như bị ma xui quỷ khiến khẽ vuốt ve lên khuôn mặt của cô.

Lần đầu tiên, cậu tiếp xúc da thịt với cô.

Đầu ngón tay của cậu lạnh buốt nhưng Thích Mê lại cảm nhận được ấm áp, cô thuận thế xoa bàn tay của cậu, mặt dính sát lên nhiệt độ của cậu.

Cô nhướn mày nhìn cậu, chóp mũi hơi chua xót.

Vị trí ngồi này của cô khiến cô chưa từng tiếp xúc với người khác một cách bình thường, những vui buồn trong lòng cho tới bây giờ cô đều luôn tự mình tiêu hóa……

Bầu không khí bây giờ vô cùng mập mờ, tựa như có thể nghe được tiếng lòng rung động.

Nguyệt

Hai người dần dần quên đi bản thân... Lúc này có một trận gió mát thổi qua, đột nhiên thổi tắt ánh đèn lồng, khiến toàn cảnh lâm vào trong bóng tối.

Lý trí của bọn họ trở về, lập tức tách ra.

Lúc này, một đàn đom đóm sáng dần dần khuếch tán, tạo thành một hình người.

Mặc dù giống người, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra nó không phải là người.

“Hai vị không phải sợ, tôi chỉ vô tình đi ngang qua chỗ này, phát hiện cơ thể hai người vô cùng thích hợp nên tôi muốn hỏi một chút, hai vị có muốn làm giao dịch với tôi không, tôi sẽ giúp hai người thực hiện một ước nguyện. Tôi muốn mạn phép mượn thân thể của hai vị.” Mặc dù lão Quỷ vô cùng lễ phép, còn hào hoa phong nhã vẫy quạt xếp, nhưng từ chữ nói ra đều khiến người khác rùng mình.

 

Loading...