Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 309
Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:24:39
Lượt xem: 1
Thích Mê dừng một chút, nhờ ánh trăng quan sát vị thiếu niên này.
Cũng không trách cô ngu ngơ như vậy đối với tình cảm nam nữ, lần đầu tiên cô và Lãng Dữ gặp nhau là khi cậu vẫn là đứa bé quấn tã, sau này gặp lại thì cậu cũng chỉ mới có ba tuổi, từ sau đó mỗi lúc trời tối bọn họ đều gặp nhau, cho nên từ từ trở nên quen thuộc không để ý đến. Năm tháng trôi qua, Lãng Dữ đã lớn, không còn là đứa bé không hiểu gì.
Thích Mê bất giác cảm nhận được thẹn thùng, xoay người sang chỗ khác, vội vàng kéo rèm vào che người lại.
Hai người im lặng, đưa lưng về phía nhau.
Mấy phút sau, cô thay đồ xong bước ra khỏi miếu thờ, một lần nữa đốt hai ngọn đèn dầu dưới mái hiên.
Lãng Dữ khó khăn quay đầu.
Bên trong ánh sáng nhạt, Thích Mê mặc chiếc áo cổ lọ màu trắng gạo phối với váy màu xanh nhạt, không còn một thân trắng thuần, nhìn tựa như một cô gái nhà bên bình thường, trong vô thức còn mang mấy phần cảm giác vô cùng thân thuộc.
Cô kéo váy xoay một vòng, vui vẻ nhảy cẫng lên: “Thế nào, có đẹp không?”
Lãng Dữ nhướng mày, thản nhiên nói: “Ừ, đẹp.”
Cô mỉm cười lại xoay một vòng nữa.
Lúc này một màn pháo hoa rực rỡ phá tan đêm đen im lặng, tiếng cười vui vẻ trong thôn truyền đến, càng khiến nơi này trở nên trống vắng.
Pháo hoa chỉ lo óng ánh nở rộ xinh đẹp một mình, hoàn toàn lờ đi những người nhìn nó đang vui hay là đang buồn.
Thích Mê giật mình, đôi mắt tức khắc ảm đạm, ngẩng đầu nhìn pháo hoa nói: “Hôm nay là Tết Trung Thu sao?”
Lãng Dữ ừ một tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh cô.
Trong lúc không để ý, cậu đã cao hơn Thích Mê nửa cái đầu.
“Thời gian trôi nhanh thật…” Cô mỉm cười, có lẽ do nước mắt muốn tràn ra nên đêm nay hai con ngươi cô sáng ngời một cách lạ thường.
Trong lúc không để ý, mẹ của Thích Mê đã rời khỏi thôn này từ lâu.
Từ Tết Trung Thu năm cô tám tuổi, sau khi cha Thích Tuân mang một đống đồ ăn lớn đến cho Thích Mê rồi hưởng thụ Tết Trung Thu hoàn hảo, sáng sớm hôm sau đã đưa mẹ Tạ Đình rời khỏi thôn này mãi mãi.
Cha nói với cô, mẹ cô đã rất lo lắng, ngày nào cũng đến lén lút nhìn cô rồi sau đó trở về khóc lớn một trận, sức khỏe càng ngày càng tệ, ông nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp duy nhất chính là đưa Tạ Đình Vãn rời khỏi nơi này, rời xa nơi khiến bà đau lòng.
Thích Mê hiểu rõ nỗi khổ tâm của cha, lập tức nghe lời, mỉm cười vẫy tay tạm biệt với bọn họ.
Cho nên cứ mỗi lần người trong thông b.ắ.n pháo hoa, cùng nhau ăn mừng Tết đoàn viên thì đây luôn là đêm gian nan nhất đối với cô.
Nhưng may mắn thay, hiện tại đã có Lãng Dữ ở bên cạnh cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-309.html.]
“Em đưa chị rời khỏi nơi này nhé?” Lại một đợt pháo hoa nở rộ, nhưng lời nói không lớn không nhỏ này của thiếu niên vẫn rơi vào trong tai Thích Mê.
Thích Mê sững sờ, một lát sau, cô mỉm cười lắc đầu: “Không được, từ lúc chị mượn danh nghĩa nữ thần để nói ra câu đó, có nghĩa là chị đã chấp nhận thân phận này, chị trốn không thoát, bọn họ cũng sẽ không để chị trốn.”
Đôi mắt Lãng Dữ khẽ động, cậu gục đầu xuống tự trách: “Xin lỗi……”
Nguyệt
Cậu biết lời cô đang nhắc đến chính là lời cô mở miệng trong trời đầy tuyết ra lệnh cho bác sĩ cứu cậu một mạng, từ đó cô đã không có đường lui nào nữa.
“Không, Lãng Dữ.” Thích Mê quay đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu, “Chị cảm thấy đó là quyết định chính xác nhất, chị đã cứu được em.”
Đôi mắt Lãng Dữ sáng lên.
Bùm! Lại thêm một đợt pháo hoa nở rộ, lấp lánh trên trời, bóng dáng hai người được phác họa càng thêm rực rỡ. Thời gian như đóng băng, bọn họ lẳng lặng nhìn nhau, quên đi lời nói quên đi thời gian, chỉ có cô và cậu.
Nếu như không bị ánh sáng chói mắt phá vỡ, bầu không khí mập mờ này không biết còn sẽ kéo dài đến khi nào.
Lãng Dữ lấy lại tinh thần, trông thấy bậc thang phía dưới có một bóng người lén lút đi lên, vội vàng nghiêm giọng quát dừng lại: “Là người nào?!”
Vị khách không mời mà đến là một cậu nhóc trẻ tuổi, mặc vest kẻ sọc mang mắt kính, cảm giác như học sinh từ Tây Dương trở về, cậu ta ngượng ngùng cười một tiếng: “Xin lỗi xin lỗi, tôi là họa sĩ tự do sống ở thôn bên cạnh, cảnh vừa rồi quá đẹp, nên không nhịn được dùng máy ảnh chụp lại… Nghe nói thôn này có một vị nữ thần xinh đẹp, tôi cố ý tới xem một chút, bây giờ gặp được, đúng là danh bất hư truyền.”
“Không biết nữ thần có hứng thú làm người mẫu cho tôi hay không, để cho tôi vẽ cô lên mặt giấy nhé? Đương nhiên, sau khi vẽ xong tôi sẽ tặng cho cô làm quà.”
“Người mẫu?” Thích Mê tròn mắt nhìn, không rõ anh ta có ý gì.
“Đúng vậy, người mẫu chính là…” Cậu ta thử giải thích, nhưng sau khi động não lại không nghĩ ra được lời phù hợp, đành nói: “Cô đứng im ở chỗ đó là được, tôi vẽ rất nhanh thôi.”
Nói xong, cậu ta móc giấy bút ra từ trong ba lô.
Thích Mê hơi lúng túng cầu xin sự giúp đỡ của Lãng Dữ, Lãng Dữ cười an ủi ý không sao, ngược lại đổi khuôn mặt nghiêm túc hỏi tên nhóc:
“Cậu nói vẽ xong sẽ cho cô ấy, sẽ không lấy đi đúng không?”
“Yên tâm, sẽ không, đây coi như là quà gặp mặt của tôi với nữ thần, cũng coi như tôi nhận lỗi vì vừa rồi đã lỗ mãng đi.”
Tên nhóc cầm bút nghiêm túc tô tô vẽ vẽ trên giấy, không đến mười phút, đã vẽ ra dáng vẻ của Thích Mê, Lãng Dữ đi xuống cầu thang nhận lấy rồi quay người đưa cho cô.
Thích Mê bên trên giấy vẽ xấu hổ túm lấy vạt áo, đôi mắt to sáng vô cùng sinh động.
Thích Mê mừng rỡ, đây là lần đầu tiên cô trông thấy dáng vẻ toàn thân của mình, tầm mắt chuyển qua dưới góc phải, cô trông thấy có chữ Khoái trong chữ ký.
Sau khi tên nhóc cất bút, cậu ta lại cầm lấy máy ảnh: “Không biết có phiền không nếu tôi chụp tòa nhà đằng sau lưng hai người? Gần đây tôi đang nghiên cứu truyền thống dân gian, cảm thấy thôn làng của hai người rất có cảm giác xưa cũ, muốn thử làm một mô hình đất sét giống nơi này.”