Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 308

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:24:20
Lượt xem: 3

Đến năm cô năm tuổi, vẫn còn con nít đã được ngồi trong miếu thờ làm nữ thần dưới sự ủng hộ của tất cả những người trong thôn, nhận hương hỏa cung phụng, ngày ngày quỳ lạy. Ngoại trừ thời gian ăn uống ngủ nghỉ thường ngày, lúc nào cô cũng phải ngồi trên bệ đá lạnh lẽo, chờ đợi lời tiên tri của thần linh.

Mỗi ngày thích Mê nhỏ đều được ăn đồ ăn do người trong thôn cung phụng, người trong thông cung phụng cái gì cô ăn cái đó.

Quần áo cô mặc trên người cũng đều do người trong thôn thiết kế riêng cho cô, một năm bốn mùa cho tới bây giờ đều là trang phục trắng thuần, bởi vì bọn họ nói cô như thế sẽ trông giống ngoại hình của nữ thần nhất, bởi vì nữ thần nhất định là thần thánh trong sạch.

Cô vừa tự do, đồng thời lại vừa bị trói buộc.

Tự do bởi vì cô là nữ thần, không người nào dám yêu cầu cô làm cái gì.

Trói buộc cũng bởi vì cô là nữ thần, từng phút từng giây nhận được chú ý của mấy ngàn con mắt, nhất cử nhất động của cô đều trong tầm mắt của mọi người.

Cứ như vậy, hạ qua đông đến, mười hai năm trôi qua.

Thích Mê mười bảy tuổi đã duyên dáng yêu kiều, đôi mắt màu hổ phách trời sinh ẩn tình, váy áo màu trắng mang theo khí chất thần tiên, cô vẫn ngồi ngay ngắn bên trong miếu thờ quan sát chúng sinh như cũ, trên mặt đầy vẻ thờ ơ.

Mọi người xây dựng thang trời đã được một nửa, sáng sớm hôm đó, thôn trưởng tuổi đã già được hai người nâng đỡ lại lần nữa quỳ lạy thỉnh thần, đúng lúc gần đây gặp hạn hán, số lần người trong thôn đến bái thần tăng lên rõ rệt:

“Nữ thần đại nhân ở trên, gần đây thôn của chúng con gặp phải một thiên tai hiếm thấy, khẩn cầu người dùng sức mạnh của người, cứu lấy chúng con!”

“Khẩn cầu thần linh đại nhân dùng sức mạnh, cứu lấy chúng con!” Đám người dập đầu quỳ lạy.

Thích Mê chậm rãi mở mắt ra, mỗi lần có người tới quỳ lạy cô, cô đều sẽ trưng ra bộ mặt như thế, động tác như vậy, nói với bọn họ ——

“Nếu như các người nghiêm túc làm việc như lúc trước, thần linh tức khắc sẽ phù hộ.”

Đám người: “...”

Mấy năm nay, mọi hành động của người trong thôn đều được cô để trong mắt, ngoại trừ xây dựng thang trời, thời gian còn lại bọn họ luôn chờ đợi thần linh ban ân, không đi trồng trọt không đi lao động, ngay cả việc trữ nước để ứng phó với hạn hán đến một giọt cũng không có, cho nên gặp phải thiên tai mới trở nên khó khăn như vậy.

Thôn trưởng lòng nóng như lửa đốt, vội vàng gõ gậy xuống đất: “Xin thần linh hãy chỉ rõ!”

Thích Mê nhắm mắt lại, không để ý tới.

“Tại sao lại là câu nói này?”

“Mười hai năm qua đều đòi chúng ta nghiêm túc làm việc, còn có câu nào mới mẻ hơn không?!”

“Vẫn giống như trước, vậy ai còn dám bái Thần nữa! Không phải bái Thần để không làm mà hưởng sao!”

“Xuỵt, kia là thần linh ban ân, sao có thể nói không làm mà hưởng được!”

“...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-308.html.]

Một lúc sau, sự tín nhiệm của mọi người đối với nữ thần dần dần có vết rách, bắt đầu phàn nàn nho nhỏ. Thôn trưởng hắng giọng, bọn họ ngừng lại, như lòng suy nghĩ gì đó giương mắt nhìn Thích Mê đang ngồi trên cao, thở dài, giải tán mọi người.

Thích Mê nhấc mí nhìn thoáng qua, sau đó lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

*

Đêm khuya, bên tai truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng bước chân đến gần, một giây sau tiếng đồ sứ rơi bể vang lên vừa dứt, cô mở mắt ra.

Trong ngọn đèn mờ nhạt, thiếu niên tuấn tú kinh ngạc nhìn cô. Ngay sau đó, đôi mắt của thiếu niên lấp lán ánh cười cầm lấy đồ ăn để trên đất lên, đưa cho cô.

Lông mày Thích Mê khẽ cong, nâng hai tay tiếp nhận.

“Gần đây lương thực ít, không cần mang đồ cho chị ăn.” Cô vừa nói vừa cầm đũa ăn một miếng rau xanh, mùi thơm ngọt ngào lướt qua đầu lưỡi, tức khắc khiến tâm trạng của cô tốt hơn quá nửa.

“Thu hoạch trong nhà rất tốt, chỉ có hai mẹ con nhà em mà thôi.” Thiếu niên nhẹ giọng trả lời, sau đó lấy ra một chiếc váy bọc trong vải sạch, “Không phải chị luôn muốn đổi bộ váy áo có màu sắc sao, hôm nay mẹ em vừa làm xong, mẹ bảo em đến đây đưa chị thử một chút.”

Thích Mê khẽ giật mình, cô không ngờ lời nói trước đây mình chỉ thuận miệng nói ra, lại bị thiếu niên ghi tạc trong lòng.

Giống như đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Lãng Dữ cầm tấm vải trải trên mặt đất ở vị trí không đổi, ngồi xếp bằng bên cạnh yên tĩnh nhìn cô.

Từ khi biết được vị nữ thần này cứu mình, cậu bé Lãng Dữ ba tuổi ngày nào cũng mang cống phẩm đến tặng cô. Lúc ấy dáng người cậu bé vẫn nhỏ nhắn, leo cầu thang còn rất vụng về, thời điểm phí sức đến điện thờ sẽ luôn phát hiện ra đồ ăn cất trong túi đã vỡ vụn ép xẹp, nhưng vị nữ thần này lần nào cũng không ghét bỏ, thậm chí còn mừng rỡ nhận lấy, ăn hết ngon lành.

Dần dần, việc đưa đồ ăn đến cho Thích Mê đã là chuyện mỗi ngày phải làm của Lãng Dữ, năm tháng miệt mài.

Hai người đều im lặng góp mặt trong quá trình trưởng thành của đối phương, từ ngây thơ đến thiếu niên, đảo mắt đã trải qua mười năm.

Lòng Thích Mê tràn đầy vui vẻ, cô mở váy áo, cúi đầu cởi cúc áo ra.

Lãng Dữ nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, vội vàng xoay người, hắng giọng nói: “Em qua chỗ này một chút.”

Nguyệt

Hành động của Thích Mê dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn, không biết có phải do ánh đèn lồng hắt lên mặt cậu hay không mà giờ phút này cô trông thấy, ấy vậy mà nó đã đỏ hơn mấy phần.

“Còn biết thẹn thùng cơ à...” Cô bất đắc dĩ cười, khẽ nâng đầu thổi tắt ánh nến bên trong đèn dầu.

Phù, bóng tối bao phủ.

Nhưng bầu không khí mập mờ một chút cũng không tiêu tán.

Chẳng bằng nói càng mập mờ hơn.

Giữa bóng tối, Lãng Dữ cúi thấp đầu, tóc mái hơi dài che hai con mắt của cậu, cũng ẩn giấu đi mấy phần tình cảm không thể diễn tả. Trong sự yên tĩnh, cậu nghe thấy tiếng cởi quần áo, càng nghe yết hầu càng cảm thấy căng lên, vội vàng che lỗ tai.

 

Loading...