Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 305: Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:18:29
Lượt xem: 1

Tuyết rơi khắp trời là lúc lạnh nhất.

Một ngôi nhà ngói bình thường đứng trong lớp tuyết cao hơn nửa mét, cửa vừa mở gió tuyết liền ùa vào, làm tăng thêm sự lạnh lẽo cho căn phòng vốn đã không còn ấm áp.

Dù đã quần áo vải bông dày nhưng Thích Tuân vẫn cảm thấy lạnh, vừa bước vào liền vội vàng đi đến bên bếp than xoa xoa tay.

Nghe thấy tiếng động, Tạ Đình Vãn vội vàng mở cửa phòng ngủ ra, với thời tiết trời băng đất tuyết này, dù quấn chăn bông vẫn không thấy ấm, bà cau mày, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy lo lắng: “Tuyết vẫn chưa ngừng à?"

Thích Tuân lắc đầu, cởi khăn quàng cổ, lộ ra khuôn mặt tuấn tú: “Tạm thời chưa thấy dấu hiệu dừng lại.” Vừa nói vừa nhìn vào phòng ngủ, “Nhóc Thích đã tỉnh chưa?”

Tạ Đình Vãn quay đầu lại theo bản năng, thân hình mảnh khảnh dưới lớp chăn hơi xoay người, tiếp tục ngủ say.

Bà thở dài, quay người bước ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Mấy ngày nay tuyết rơi là lúc lạnh nhất, trưởng thôn cứ phải nhất quyết muốn đưa con bé đến chùa vào hôm nay à?" Bà đi đến bên đống lửa than, nắm lấy tay Thích Tuân, nhẹ nhàng xoa. Lúc này người đàn ông trong bộ quần áo bông dày cộm cũng đã lạnh cóng, bà thực sự không tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu con gái mình được đưa đến chùa một mình.

Thích Tuân dừng lại một thoáng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngày tháng đều đã tính toán xong..."

"Anh thật sự tin rằng nhóc Thích của chúng ta là Thần nữ sao?" Đôi mắt của Tạ Đình Vãn đỏ lên: "Chỉ vì giấc mơ của trưởng thôn mà con gái ruột của chúng ta sẽ bị đưa vào chùa sống một mình. Nếu có chuyện gì thì chúng ta phải làm sao đây? Nó mới năm tuổi thôi, nó đâu phải là cục thịt rơi ra từ trên người bọn họ đâu!”

Thích Tuân xoa xoa đôi tay mới ấm áp của mình, lau nước mắt cho bà, lo lắng nói: “Làm sao anh có thể tin được? Nhóc Thích là con gái của hai chúng ta, sao có thể là Thần nữ trong lời tiên tri? Nhưng bây giờ em thấy đấy, những người trong làng đã ngày đêm xây dựng những chiếc thang để đến được ngôi đền. Họ gần như phát điên. Bây giờ chúng ta có tin hay không không quan trọng. Mấu chốt là họ... những người đó tin rằng nhóc Thích của chúng ta là Thần nữ... Chúng ta không thể trốn được đâu...”

Môi Tạ Đình Vãn mấp máy, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống. Bà nhào vào trong n.g.ự.c Thích Tuân, khẽ nức nở.

Thích Tuân ôm chặt lấy bà, bất lực thở dài.

Bên đống lửa than kêu lách tách, hai người im lặng hồi lâu, chỉ ôm chặt nhau, như để tìm sự ấm áp và an ủi... Đột nhiên, Tạ Đình Văn dường như nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên: "Hay là chúng ta bỏ trốn ngay bây giờ đi, ngay bây giờ, vừa hay gió tuyết rất mạnh, gia đình ba người chúng ta trốn trong tuyết, họ sẽ không tìm được chúng ta.”

Đôi mắt xinh đẹp của bà lóe sáng, nhìn Thích Tuân đầy mong đợi.

Thích Tuân suy nghĩ, như đã bị bà thuyết phục, ông nhìn về phía cửa phòng ngủ hơi khép lại, nói: "Được rồi, chúng ta cố thử mọi cách biết đâu lại tìm được hi vọng, em nhanh chóng đánh thức con bé. Mặc ấm vào, đừng để bị lạnh. Anh đi thu dọn đồ đạc!"

"Được!"

Như nhìn thấy tia hy vọng, đôi mắt Tạ Đình Vãn lại sáng lên, bà vội vàng đi vào đánh thức Thích Mê năm tuổi, giúp cô mặc từng lớp quần áo dày.

Bé Thích Mê ngơ ngác, toàn thân mềm nhũn, để mẹ bế đi vòng quanh. Khi lên năm tuổi, cô đã có khuôn mặt tròn hồng hào, đôi mắt to, được thừa hưởng màu mắt hổ phách xinh đẹp của mẹ là Tạ Đình Vãn nên gương mặt càng thêm đáng yêu.

Tạ Đình Vãn thích cô đến mức không thể không nhéo khuôn mặt đầy đặn của cô trong khi đang mặc quần áo. Sau đó ánh mắt bà di chuyển xuống miệng cô bé, thấy cô bé vẫn đang cắn miếng ngọc dài màu xanh ngọc được buộc bằng sợi dây đỏ, sắc mặt bà lập tức tối xuống, bà cởi nút thắt rồi ném viên ngọc sang một bên.

Ngọc thạch này được trưởng thôn uy tín nhất ở đây buộc vào người bé Thích Mê vào lúc cô bé mới hai tuổi, ngoại trừ lúc ăn uống và ngủ thì đều phải đeo, trưởng thôn thỉnh thoảng sẽ phái người đến kiểm tra. Nếu bị phát hiện không đeo, gia đình họ sẽ bị kéo ra quảng trường và bị cả làng chỉ trích.

Nguyên nhân là bởi vì trưởng thôn nói bé Thích Mê là Thần nữ, cô tồn tại là để đưa ra những lời tiên tri, không thể nói được ngôn ngữ thế tục. Cho nên đến bây giờ

Thích Tuân và Tạ Đình Vãn vẫn chưa dám dạy Thích Mê gọi mình là cha mẹ, hai từ được dạy nhiều nhất là -

Nguyên nhân là bởi vì trưởng thôn nói bé Thích Mê là Thần nữ, cô tồn tại là để đưa ra những lời tiên tri, không thể nói được ngôn ngữ thế tục. Cho nên đến bây giờ Thích Tuân và Tạ Đình Vãn vẫn chưa dám dạy Thích Mê gọi mình là cha mẹ, hai từ được dạy nhiều nhất là -

Thần linh.

Nhưng không biết Thích Mê khi còn nhỏ có hiểu được ý nghĩa tồn tại của mình hay không, từ lúc bắt đầu bập bẹ đến giờ, cô thật sự không nói một lời, chỉ thường xuyên giao tiếp với Thích Tuân và Tạ Đình Vãn bằng tay.

Cô thậm chí còn không học được hai từ “thần linh”.

Cô bé ngạc nhiên khi thấy viên ngọc bị mẹ tháo ra, lập tức tỉnh táo lại, dùng ngón tay chỉ vào viên ngọc và nghiêng đầu nhỏ tỏ vẻ bối rối, cộng thêm đôi mắt hổ phách, thực sự trông cô bé rất giống một chú mèo con dễ thương và ngoan ngoãn.

Lúc này, Tạ Đình Vãn không còn kìm được sự bất bình và thương hại trong lòng, bà ôm bé Thích Mê bật khóc: “Xin lỗi con gái, là vì cha mẹ con thật vô dụng, cha mẹ đã không bảo vệ được con. Bây giờ cha mẹ sẽ đưa con đi khỏi đây, gia đình ba người chúng ta sẽ không bao giờ bị chia cắt."

Đôi mắt của bé Thích Mê hơi sáng lên.

Lúc này Thích Tuân vội vàng thu dọn đồ đạc, mở cửa thúc giục: “Mau lên, hình như anh nghe thấy tiếng bước chân.”

Tạ Đình Vãn giật mình, không dám lãng phí thêm thời gian nữa, vội vàng quấn chăn bông dày quanh người bé Thích Mê, chuẩn bị bế cô ra ngoài.

Nhưng đã quá muộn, đội quân lớn đến đón bé Thích Mê đã tới cửa và chặn họ trong phòng.

"Anh sẽ giữ chân họ ở đây trong khi em nhảy ra khỏi cửa sổ phía sau!" Thích Tuân khóa cửa, quay sang Tạ Đình Vãn chỉ về phía cửa sổ phía sau phòng ngủ.

Tạ Đình Vãn gật đầu, bế nhóc Thích Mê đến bên cửa sổ, vừa đẩy cửa ra, bà đã nhìn thấy hai anh em hàng xóm trong thôn đang nhếch miệng cười chào mình. Bọn họ đều ăn mặc dày như gấu, mặt tím tái vì lạnh, chắc chắn đã đứng ở đây rất lâu.

Ngay cả trong ngày gió tuyết này, họ vẫn theo dõi gia đình bé Thích Mê.

Hai người nhìn thấy thái độ của Tạ Đình Vãn như muốn bỏ chạy, cố tình bước tới đóng cửa sổ lại cho bà, tức giận nói: “Em dâu à, trưởng thôn đang ở ngoài cửa, em đi nhầm đường rồi.”

Vừa dứt lời, cửa liền vang lên tiếng đập mạnh, Thích Tuân dùng thân mình giữ của, nhìn thấy Tạ Đình Vãn và bé Thích Mê không thể rời đi, ông đột nhiên như mất hết sức lực, bị ai đó đẩy văng ra xa.

Rầm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-305-ngoai-truyen.html.]

Lúc gió tuyết tràn vào, ngọn đèn dầu tắt phụt, trong phòng chỉ còn lại đống than củi đang cháy để sưởi ấm.

Thích Tuân nhanh chóng nhặt chiếc rìu trước cửa bảo vệ vợ và con gái ở phía sau.

Trong làn tuyết trước cửa, đám đông bịt kín chỉ chừa lại đôi mắt, không ai có thể nhìn thấy được gương mặt của họ chứ đừng nói đến biểu cảm. Trưởng thôn gầy gò ốm yếu không muốn nói nhiều, ông ta chống gậy xua tay, bà lão mặc áo bông bước vào nhà, mang theo một bộ quần áo mới may.

“Đừng tới đây!” Thích Tuân giơ rìu lên, chĩa đầu nhọn vào bà lão.

Bà lão dừng lại, nhìn trưởng thôn như cầu cứu.

Trưởng thôn cầm gậy trong tay bước tới, ánh mắt hung ác: “Mày định làm trái ý thần linh à?”

Trước khi Tạ Đình Vãn kịp trả lời, người dân trong làng đã tụ tập quanh các cửa ra vào và cửa sổ, nhìn họ đe dọa.

Trong gió tuyết, bầu trời tối đen giống như nhà tù đang giam giữ gia đình ba người ở đây.

Không có lối thoát.

Thích Tuân và Tạ Đình Vãn đều nhận ra rằng họ không thể trốn thoát trong ngày hôm nay.

Những người trước mặt này đều bị mắc bệnh mê tín không hề nhẹ, họ không thể chống lại những kẻ điên này.

Hai người nhìn nhau, không biết phải làm gì.

"Bây giờ bỏ rìu trong tay xuống, bọn tao sẽ không truy cứu thêm nữa, nếu tiếp tục chống cự, mày nhất định sẽ chết!" Trưởng thôn lạnh lùng nhìn ông, phát ra thanh âm khàn khàn nhưng đầy uy lực, "Tao đếm đến ba, nếu không đặt rìu xuống, thì đừng trách bọn tao bỏ qua tình cảm cũ!"

Như thể đã chuẩn bị sẵn sàng, đám đông đông nghẹt nhanh chóng giơ vũ khí lên, bao gồm kéo, rìu và d.a.o rựa rỉ sét, không hề có ý định để họ sống sót rời đi.

Nguyệt

Trưởng thôn: “Ba…”

Thích Tuân cầm chặt rìu, ôm vợ và con gái vào lòng.

Trưởng thôn: “Hai…”

Tạ Đình Vãn bật khóc, nhìn chằm chằm bé Thích Mê trong tay.

Như thể đã biết những người này đang làm gì, bé Thích Mê mỉm cười với mẹ và gật đầu.

Tạ Đình Vãn: "..."

Cuối cùng, nước mắt trào ra trong mắt bà, Tạ Đình Vãn cắn môi, như thể đã dùng hết sức lực để quyết định, khi trưởng thôn lên tiếng, bà nhẹ nhàng đặt Thích Mê xuống đất, không muốn đối mặt, quay người vùi mình vào trong n.g.ự.c Thích Tuân òa khóc.

Bà biết rằng buông tay đồng nghĩa với việc đã từ bỏ Thích Mê, từ bỏ con gái ruột của mình.

"Hu hu hu… Em không còn con nữa... Thích Mê không còn là con em nữa..." Tạ Đình Vãn khóc đến thở hổn hển.

Kể từ khi trưởng thôn mơ thấy “thần linh báo mộng”, chọn bé Thích Mê làm sứ giả của lời tiên tri, không phải ba người họ chưa từng nghĩ đến việc trốn thoát, chỉ là trong thôn khắp nơi đều có tai mắt, khắp nơi đều có chướng ngại vật, ngay cả khi bọn họ đi xa thôn một chút thì cũng bị người trong thôn bắt lại ngay.

Họ nghĩ rằng họ có thể thử vì hôm nay tuyết rơi dày đặc và đường bị đóng băng, nhưng họ không ngờ rằng ngay cả trong thời tiết này, vẫn có người canh cửa sổ.

Cốp một tiếng, chiếc rìu trong tay Thích Tuân trượt xuống, ông ôm Tạ Đình Vãn trong tay, liên tục xin lỗi Thích Mê và Tạ Đình Vãn, người đàn ông ba mươi tuổi òa khóc trong vô vọng: “Anh xin lỗi, do anh vô dụng…do anh vô dụng!"

Bộ quần áo bông dù dày đến mấy cũng không thể nâng đỡ được thân hình gầy gò của ông, nhất là trước mặt đám đông này, sức của ông lại yếu ớt như vậy.

Ông quỳ xuống đất.

Ông thà không có số vàng này, ông chỉ muốn bảo vệ bé Thích Mê an toàn: “Xin hãy đối xử tốt với con bé, làm ơn!”

Vợ chồng hai người biết rất rõ rằng cho dù có c.h.ế.t ở đây thì hôm nay bé Thích Mê cũng sẽ bị họ bắt đi, hai người họ không thể làm gì được.

Trưởng thôn nhắm mắt lại, không thèm nhìn: “Con bé là Thần nữ của làng chúng ta, mọi người sẽ đối xử tốt với con bé.”

Vài phút sau, bé Thích Mê bước ra ngoài với bộ quần áo được thợ thêu đặc biệt may cho cô. Để thể hiện sự tôn kính đối với sự thánh thiện của các vị thần, toàn bộ thân

váy này được làm bằng màu trắng trơn, áo trắng trên váy trắng dưới, ngay cả những bông hoa trên tay áo cũng được thêu bằng sợi chỉ trắng bạc. Thoạt nhìn, cô trông vô cùng thuần khiết và đáng yêu.

Thanh ngọc dài màu ngọc lục bảo lại bị cô cắn vào miệng, cô phải đợi đến chùa mới được cởi dây ra.

Bé Thích Mê dùng đôi mắt hổ phách to tròn nhìn xung quanh, cuối cùng cũng dừng lại trên người cha mẹ, cô khẽ gật đầu rồi quỳ xuống lạy cha mẹ một cách trịnh trọng.

Cô không khóc cũng không quấy, thậm chí vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, chỉ mới năm tuổi nhưng dường như cô biết mình sắp từ biệt cha mẹ nên chào họ lần cuối.

Tạ Đình Vãn và Thích Tuân không còn kìm được cảm xúc nữa, quỳ xuống trước mặt cô, khóc lóc thảm thiết.

Vì quy tắc nhìn không thấy sờ không được này, hai người thậm chí chưa bao giờ nghe thấy bé Thích Mê gọi hai tiếng cha mẹ mà đã sắp phải xa nhau mãi mãi.

 

Loading...