Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 302
Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:16:14
Lượt xem: 4
“Được ~” Thích Mê đồng ý.
Sau hai giây im lặng, cô ngẩng đầu nhìn về phía Khoái A Loan đang đứng sau lưng hai người khác, đi tới: “Cô ở chỗ này, chị Lê sẽ trở về sớm thôi, chỉ cần ở đây chịu khó trồng trọt một chút, cô sẽ không bị đói bụng.”
Khoái A Loan không khỏi hít mũi một cái: “Ừ, tôi sẽ chăm chỉ học tập chị Lê.”
Thích Mê gật đầu, đến cùng cũng không yên lòng với đứa nhóc vừa mới chạy ra khỏi lao tù này, cô dặn dò Trần Bán Tiên và Khoái Lương nhất định phải giám sát cô ấy ăn cơm đúng giờ. Song lần này không đợi Trần Bán Tiên thốt lên lời thề son sắt, Khoái Lương luôn luôn không thích phiền phức đã mở miệng trước: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Được rồi, sợ hai lão già này không chăm sóc được một cô bé à?” Trần Bán Tiên vỗ vỗ ngực.
Thích Mê cảm ơn hai người, nhìn mặt trời ở nơi xa, lại nhìn mảnh đất tối tăm: “Nếu được thì để tôi mở rộng mảnh đất này ra để thấy được chút ánh nắng cho mọi người nhé, không thì lương thực trồng trọt sẽ khó khăn.”
Sau khi Lãng Dữ đưa cây đao, cô đã luôn luôn ngứa ngứa tay chân muốn xóa bỏ mảnh đất tăm tối này.
Trần Bán Tiên và Khoái Lương nghe xong, vội vàng khoát tay từ chối:
“Hay là chờ sau khi chúng tôi thích ứng được một chút, sống dưới mặt đất quá lâu đã quên đi cách sinh hoạt dưới ánh mặt trời là như thế nào.”
“Vậy được rồi.” Thích Mê chỉ có thể coi như thôi.
Sau khi căn cứ bản đồ phía sau giấy thông hành, cổng kết giới nằm trên mặt đất, đoàn người nhất định phải rời khỏi lòng đất lên trên, thế nên họ để Lãng Dữ lên trước dò đường. Sau khi Lãng Dữ giải quyết những người giấy còn lại, Thích Mê thao túng không gian dẫn mọi người ra khỏi lòng đất rồi tiếp xuống một cách an toàn.
Bởi vì ánh nắng quá mức chói mắt, tất cả mọi người đều vội vàng cúi đầu nhắm mắt, đợi đến khi thích ứng rồi mới mở ra.
Trời xanh mây trắng, dưới đất đầy giấy vụn. Lãng Dữ sợ sinh ra biến cố nên đã biến cả người giấy phòng ốc cùng cây cối, tất cả đều quy về giấy vụn. Lúc gió thổi qua cuốn chúng lên đã tạo thành một mảng giấy đầy trời, đủ mọi màu sắc giống như dải màu chúc mừng.
Nếu như cẩn thận nhìn lại, cơn gió nhẹ ngẫu nhiên khẽ thổi nhấc trang giấy lên đã để lộ ra chút hài cốt của nam nữ đang mặc hỉ phục đỏ chót, nhưng chẳng mấy chốc lại bị che lại ——
Có lẽ đó là những người nghèo đáng thương phải thành thân với người giấy.
May mắn bọn nhỏ không chú ý tới những thứ này, lòng tràn đầy vui vẻ muốn rời khỏi nơi rách nát chốn đây.
“Cô Thích, có phải bọn em sắp được gặp cha mẹ rồi không?!” Vương Tiểu Hổ nhún nhảy, không nén được vui sướng trong lòng.
Không chỉ có cậu bé, đứa nhóc nào cũng vô cùng kích động, giống như hận không thể lập tức nhào vào trong lòng người thân.
Sau khi thông quan hợp bàn tận thế, lần này cuối cùng Thích Mê cũng có thể xác nhận: “Đúng vậy, chỉ cần chúng ta xuyên qua cánh cửa màu xanh kia, chúng ta lập tức có thể rời đi.”
“Tốt quá!” Đám bé cưng đồng thanh hô lên.
“Nhưng mà, các em còn một bài kiểm tra cuối cùng.” Thích Mê nghiêm túc nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-302.html.]
Nguyệt
Rút từ kinh nghiệm lúc trước, trước khi sắp rời khỏi trò chơi, tức là sau khi bước vào cổng, mỗi người sẽ đi một mình trên một con đường, nơi này ghi chép toàn bộ đánh giá của bọn họ về trò chơi, có khả năng bên trong có cảm động, có hối hận thậm chí là e ngại, nếu như ý chí không kiên định, rất có thể sẽ mắc kẹt trong khu vực này, một lần nữa tiến vào trò chơi mà không có cách nào để rời đi.
Mặc dù không biết chuyện ngoài ý muốn này có xuất hiện hay không nếu bọn họ tiến vào, nhưng để đề phòng vạn nhất, cô vẫn muốn căn dặn trước cho bọn nhóc.
“Mục đích của các em là trở về nhà, bất luận nhìn thấy cái gì hay nghe được điều gì, đều không được quan tâm, cứ một mực đi về con đường phía trước, cô Thích sẽ ở cánh cửa kia chờ các em, có hiểu không?”
Mười đứa nhóc kiên định gật đầu: “Hiểu rồi!”
Thích Mê nhìn về phía hai giáo viên.
Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy gật đầu, đôi mắt mang theo ý chí vững chãi.
“Được, mau xếp thành hàng, chúng ra bắt đầu xuất phát!”
*
Mấy phút sau, một đoàn người đã nhìn thấy một bãi đất trống rộng rãi bằng phẳng ở thật xa, cánh cửa đứng sừng sững nơi đó.
Hai thủ vệ đeo mặt nạ Loan Điểu nhận lấy giấy thông hành của bọn họ, cất lên lời chúc mừng hiếm hoi, chúc mừng bọn họ đã thông quan thành công.
Dựa theo cách xếp hàng lúc trước, Thích Mê đi cuối cùng, Đỗ Thụy dẫn đầu, Trịnh Viện Viện đi ở giữa, bọn nhỏ nắm tay nhau lần lượt đi vào cửa.
“Chúc mừng, nhiệm vụ hộ tống của Chánh án cuối cùng cũng hoàn thành.” Thích Mê cười tủm tỉm đưa tay về phía Lãng Dữ, chúc mừng bọn họ lần này hợp tác vui vẻ, “Hơn nữa cảm ơn cây đao của em, chị sẽ giữ gìn nó thật tốt.”
Lãng Dữ cười khẽ: “Không vội, để đề phòng vạn nhất, em vẫn còn muốn đảm bảo mọi người ra ngoài.”
Thích Mê nghiêng đầu: “Vậy em sẽ đi theo giúp chị thêm một đoạn sao?”
“Ừm, sẽ cùng chị đi đến cuối cùng.”
Thích Mê gật đầu như suy nghĩ điều gì đó, thu tay lại định bước vào cửa, bỗng nhiên giống như chú ý đến gì đó, cô bỗng quay đầu nhìn về phía bầu trời.
Mây trắng tan đi, một thần điện nhìn như ảo ảnh bất thình lình xuất hiện, Quỳnh Lâu Ngọc Vũ phát ra tia sáng kỳ dị, ánh vàng óng ánh tỏa ra bốn phía, khiến người ta dễ dàng trầm luân vào trong.
Lãng Dữ khẽ giật mình, vội vàng vẫy tay che giấu.
Thế nhưng đã chậm một bước, ánh mắt Thích Mê đã bị hấp dẫn: “Đó chính là… Thần điện?”
Đó là thần điện… nơi chỉ cần đặt chân đến liền sẽ có thể thực hiện nguyện vọng?
Như thể bị một sợi tơ vô hình lôi kéo, cô chậm rãi bước chân tới.