Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 301

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:15:57
Lượt xem: 3

Mấy phút sau, quả cầu đen hoàn thành nhiệm vụ hiện lên trên đầu Trịnh Viện Viện, lăn hai lần như thể ghi công.

Chỉ có Trịnh Viện Viện chủ nhân của nó mới có thể đọc hiểu được ý nghĩa: “Hình như ở dưới đáy một tượng đá rất đen rất lớn, có một cái hầm nhỏ, ở bên trong một cái hộp gỗ.”

“A a!” Khoái Vị Thiên vội lắc đầu phủ nhận, trong cổ họng thậm chí có tiếng nghẹn ngào.

Thích Mê thấy vẻ mặt này của ông ta, mỉm cười kéo tay Trịnh Viện Viện: “Đi, chúng ta tới địa cung nào.”

Khoái Vị Thiên tính đứng lên muốn ngăn cản, ông ta không nuốt trôi được cục tức này bởi lẽ ban đầu ông ta đang cố ý dọa cô, muốn dùng đồ vật trong tay uy h.i.ế.p cô làm việc cho nhà họ Khoái, kết quả trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ông ta không ngờ còn có thêm một cô gái biết thuật đọc tâm tìm được đồ vật mình tỉ mỉ giấu kín.

Ông ta lảo đảo bước về phía trước mất bước, thân thể bỗng nhiên co rụt lại, cúi đầu ói ra một vũng máu.

Thích Mê quay đầu lại nhìn, mặt không đổi rời đi.

Ba người đạp lên một đống giấy hỗn loạn đi thẳng đến địa cung, sau khi bị quái vật xông ra phá nát thì nơi này chỉ còn lại một hố sâu lớn.

Trịnh Viện Viện chờ bọn họ ở phía trên, Thích Mê và Lãng Dữ thả người nhảy xuống, rơi xuống một bậc thang hình xoắn ốc chưa bị hủy hoại. Hai người dọc theo cầu thang chậm rãi đi xuống dưới, đến gần giữa rồi nhẹ nhàng nhảy xuống đất.

Sau khi tượng thần bị vỡ vụn, nơi này chỉ còn một vùng đất đá lạnh lẽo.

“Nó ở ngay dưới đáy tượng đá, chỉ cần xoay lư hương trên bàn thờ là được.” Trịnh Viện Viện ghé vào cửa hang hô lớn.

“Được!”

Dựa theo nhắc nhở Thích Mê xoay nhẹ lư hương, soạt một tiếng, quả nhiên mở ra một tầng hầm.

Tầng hầm rất hẹp và ngắn, sau khi tuột xuống người đã ở giữa mật thất mười mấy mét vuông, bên trong không có gì, chỉ có một chiếc bàn đen được bày ra, trên bàn còn đặt một hộp gỗ, trên tường treo một bức tranh cổ.

Sau khi xác nhận thứ được chứa trong hộp gỗ chính là giấy thông hành, Thích Mê ôm lấy, tay xê dịch bức tranh kia.

“Chờ đã…..” Lãng Dữ thấy rõ người trong tranh vừa định đưa tay ngăn lại, đã nhìn thấy cô cầm bức tranh trong tay nghiêm túc cẩn thận quan sát.

Bức tranh này nhuốm màu năm tháng, chỗ bị tổn hại không ít, duy nhất lưu lại chính là hình ảnh người con gái ở trung tâm bức vẽ. Bộ đồ người con gái mặc rất giống phong cách thời dân quốc, áo trắng tươi tắn đầy trang nhã và thanh lịch, váy màu xanh

nhạt dịu dàng nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, đôi mắt màu hổ phách vô cùng sinh động.

Chỉ là động tác hơi rụt rè, giống như hơi xấu hổ, hai bàn tay gắt gao nắm chặt góc áo.

Mà không biết vì cái gì, trên gương mặt người ở bức họa đã bị người khác dùng bút đỏ vẽ một cây thánh giá lớn.

Lãng Dữ yên lặng chăm chú nhìn biểu cảm của Thích Mê, thấy lông mày cô hơi nhíu lên, lập tức vội vàng vươn tay muốn giật lấy. Nhưng đầu ngón tay cậu khó khăn lắm mới chạm vào được trang giấy thì đã bị cô đưa tay ngăn cản.

“Bức tranh này…” Khuôn mặt cô hơi bối rối.

Lãng Dữ nuốt nước bọt, giọng nói chợt mang theo chút khàn khàn: “Bức tranh này… Làm sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-301.html.]

“Không biết ai thất đức như vậy, dám vẽ thánh giá lên tranh.”

“...” Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Thích Mê không nhìn ra thứ gì, treo bức tranh lại, bưng hộp gỗ lên nhìn về phía Lãng Dữ: “Chúng ta đi thôi?”

“Ừm.”

Lãng Dữ gật đầu, cố ý đi chậm lại cầm lấy bức tranh, ở trên đó đầy những dấu vết tháng năm, nhìn không ra là chuyện rất bình thường.

Cậu cẩn thận gấp bức tranh lại, cất vào túi, đi ra khỏi mật thất.

Hai người vừa ra khỏi địa cung, đã phát hiện có một bộ phận người nhà họ Khoái vây quanh ở phía trên.

Cô gái trước đó đốt cháy giấy thông hành cũng ở đó.

“Tôi nghe nói, giấy thông hành thật ở đây?” Cô ấy hỏi.

Thích Mê đảo mắt nhìn bọn họ, mở hộp ra: “Tất cả giấy thông hành dành cho người chơi ở thế giới này bây giờ hẳn là ở đây.” Nói xong, cô lấy ra cho mình mười mấy tấm giấy thông hành, rồi giao hộp gỗ cho cô gái, “Còn lại mọi người tự chia cho nhau đi.”

Cô gái tiếp nhận, bỗng nhiên mũi hơi chua xót, cúi đầu nói lời cảm ơn: “Cảm ơn, tôi còn tưởng rằng cả đời này mình không thể rời khỏi nơi này chứ.”

Thích Mê không nói gì, ánh mắt lướt qua người con gái dừng lại nơi người đàn ông mặc áo khoác trắng mà đoàn người vây quanh. Mặt anh ta sưng phù như đầu heo,

thực sự quá nổi bật, không muốn chú ý đến cũng khó. Sau khi quan sát tỉ mỉ cô nhận ra đó là Khoái Bác. Có lẽ giống y như tên Tóc vàng ở đêm tận thế kia, khuôn mặt này hẳn là kiệt tác của Lãng Dữ.

Cô hơi ghé mắt: “Làm tốt lắm.”

Lãng Dữ khẽ cong mày: “Cảm ơn lời khen.”

Nguyệt

*

Hai người trở lại miếu thờ. Sau khi lấy được giấy thông hành , bọn nhỏ đã chờ không kịp mà muốn thông quan rời đi, cơm tối cũng không định ở đây ăn, ngoan ngoãn thu dọn hành lý của mình, còn mang theo chút đồ linh tinh nói là muốn lưu lại làm kỷ niệm.

Khoái Lương thấy bọn họ đều muốn đi, cảm xúc náo nhiệt bắt đầu quen thuộc không khỏi khiến cậu ta cảm thấy quạnh quẽ, cậu ta nhìn về phía Lãng Dữ, thoáng cúi đầu: “Ngài Lãng yên tâm, tôi nhất định sẽ trông giữ tốt ngôi miếu này, tuyệt đối sẽ không để cho người ta phá hủy.”

Lãng Dữ: “Ừ.”

Bọn họ đi quá nhanh, Trần Bán Tiên cũng không muốn họ rời đi, trông mong nhìn Thích Mê: “Còn mấy việc cô vẫn chưa làm, sao đã đi rồi?”

Thích Mê cười cười: “Anh tạm thời giữ lại, sau này tôi sẽ trở lại gặp anh.”

Dù sao bây giờ cô có năng lực dịch chuyển, muốn quay về nơi này thăm cũng chỉ trong vài phút.

Trần Bán Tiên nghe xong, hai con người tràn ngập hưng phấn: “Thật ư! Vậy lần sau cô đến thăm tôi, nhớ mua một chiếc điện thoại giống cô cho tôi nhé! Đây là chuyện cô thiếu tôi, không được từ chối đâu đấy!”

 

Loading...