Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 300
Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:14:05
Lượt xem: 3
Chị Lê lúng túng nhếch môi, chỉ đứng ở cửa chứ không đi vào: “Để mấy đứa nhỏ ăn đi, tôi không ăn đâu.”
Cô ấy làm sao cũng không nghĩ tới buổi sáng mình mới vừa xuất giá đến nhà họ Khoái, thần linh lập tức biến thành quái vật bị Thích Mê tiêu diệt, đồ ăn cũng đều biến thành sâu bọ buồn nôn, hiện tại gia tộc kia đang huyên náo, đúng là tạo hóa trêu người.
“Vào đây ăn chút đi.” Thích Mê kéo tay cô ấy.
Nếu như cô sớm phát hiện được thần linh được nhà họ Khoái cung phụng chính là một con quái vật, sáng nay cô tuyệt đối sẽ không để chị Lê gả đi, dù sao cũng tốt hơn hiện tại, chị Lê lòng tràn đầy vui vẻ khi được gả đi kết quả lại thành giấc mộng hồ điệp.
Chị Lê rút tay ra, chà xát lên góc áo, trong lời nói nghe không ra tâm trạng gì: “Không cần, tôi tới đây để truyền lời, cô Thích, gia chủ mời cô sang đó một chuyến.”
Thích Mê khẽ giật mình: “Ông ta tìm tôi?”
“Đúng vậy, ông ấy nói sẽ đợi cô ở sảnh chờ cũ trong thôn.”
Thích Mê nhìn cô ấy, suy nghĩ một lúc: “Được, vậy thì đi thôi.”
Lãng Dữ không yên lòng, nhấc chân đuổi theo.
Chị Lê liếc cậu một cái, không nói gì thêm, sau khi dặn dò bốn đứa bé ngoan ngoãn ở lại chỗ này, liền đưa hai người đến sảnh chờ cũ của thôn.
Không ngờ mới hai giờ chưa gặp, Khoái Vị Thiên thế mà lại càng thêm già nua. Lúc này ông ta ngồi trên xích đu, hai con mắt sắc bén trở nên ảm đạm đục ngầu, giọng nói khàn đặc bất lực tựa như chỉ thở ra chứ không hít vào.
Trông thấy Thích Mê đi tới, ông ta run rẩy giơ ngón tay về phía cô, miệng mở không nổi mấp mé mấy lần, từ trong cổ họng cất ra lời nói không rõ ràng, bà lão ở bên cạnh vội vàng đưa lỗ tai lại gần lắng nghe, sau khi nghe xong mới thuật lại:
“Gia chủ nói chuyện lần này là do cô cầm đầu, tất cả là do cô.”
Thích Mê nhíu mày: “Cái gì?”
Khoái Vị Thiên miệng khép mở ồm ồm nói gì đó, bà lão lại đưa lỗ tai lại gần nghe, dõng dạc nói: “Đều do người khác họ này, cuộc sống tốt đẹp của nhà họ Khoái đều bị cô làm cho đảo loạn!”
“Cuộc sống tốt đẹp?” Thích Mê chế nhạo một tiếng, “Nếu như các người cảm thấy cuộc sống ăn sâu bọ rất thoải mái, vậy thì tôi thật sự xin lỗi.”
Nói xong, cô lập tức lễ phép cúi đầu tạ lỗi.
Nào ngờ khi thấy dáng vẻ này của cô, Khoái Vị Thiên đột nhiên kích động, dùng tay chỉ vào cô nói quang quác một mạch, nhưng Thích Mê một chữ cũng không hiểu.
Cô nhìn chăm chú về phía bà lão, tò mò không biết ông ta nói cái gì.
Bà lão trấn an ông ta, mặt không cảm xúc truyền lời: “Gia chủ nói người khác họ này đã hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của rất nhiều người, sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-300.html.]
Thích Mê nhẹ giọng: “Cho nên các người tới tìm tôi để mắng tôi?” Sắc mặt cô trầm xuống, quay người kéo Lãng Dữ đi, “Nể tình ông là người lớn, tôi nhịn, lười giảng đạo lý với những người hồ đồ như các người, chúng tôi đi đây.”
“A! Mày! %¥#%......”
Cảm xúc Khoái Vị Thiên kích động, ông ta bỗng dưng đứng lên, chỉ về phía cô hét lớn một trận.
Thích Mê không quay đầu lại mà rời đi, khi chỉ còn một bước nữa là tới cửa, thì bỗng nghe thấy tiếng bà lão lớn tiếng phiên dịch: “Không phải đám người khác họ tụi bay đang muốn tờ giấy kia à! Tao nói cho mày biết, mày kiếm cả đời cũng không ra đâu! Mày mãi mãi cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi chỗ này, g.i.ế.c thần linh rồi mày sẽ sống không nổi, cũng sẽ giống người nhà họ Khoái tụi tao thôi, chờ c.h.ế.t đi!”
Thích Mê dừng bước, quay đầu: “Giấy thông hành ở chỗ của ông?”
Bởi vì tình huống thế giới tận thế này có chút đặc biệt nên cô suýt chút nữa quên mất giấy thông hành luôn ở trong tay người đứng đầu, nếu như khu trung tâm chốn này
xem như ở thôn Khoái Thị, như vậy gia chủ nhà họ Khoái xác thực chính là người đứng đầu, không có gì phải nghi ngờ cả.
Cô hoàn toàn không hề muốn bước chân vào đây vì cảm xúc ghét bỏ đã ảnh hưởng đến năng lực phán đoán, khiến cô không để ý đến manh mối then chốt này.
Dù sao ở các tận thế khác, khu trung tâm tương đương với nơi trú ẩn an toàn, mà thôn Khoái Thị lại như là một vực sâu ăn thịt người không nhả xương, tồn tại như một nơi tận thế khiến người ta không kịp tránh.
Tựa hồ vô cùng hài lòng với ánh mắt khiếp sợ của Thích Mê, Khoái Vị Thiên khó khăn nở một nụ cười khó coi, trừng hai con mắt đục ngầu, gân cổ lên nói.
Nguyệt
Thích Mê chờ phiên dịch
Bà lão: “Đúng, đều ở trong tay tao! Tao biết nếu như tụi bay không có tờ giấy kia sẽ không thể rời đi, chỉ có thể vĩnh viễn kẹt ở nơi này chấn hưng gia tộc họ Khoái!”
“Hiện tại thần linh của nhà họ Khoái tụi tao đều bị mày giết, mày phải ở lại chỗ này để chuộc tội! Vĩnh viễn chịu phỉ nhổ của gia tộc họ Khoái! Tao nói cho mày biết, tao sẽ vĩnh viễn không đưa tờ giấy kia cho mày đâu!”
Bà lão tức giận thở hồng hộc, ánh mắt nghiêm nghị như muốn khoét sâu vào người Thích Mê.
“Tốt thôi. Ông biết không? Công việc của tôi là can thiệp vào trò chơi này đấy.” Lãng Dữ càng nghe càng khó chịu, cậu quay người khẽ ngẩng đầu lên, giẫm lên đôi giày Martin thong dong đi tới.
Khoái Vị Thiên giật mình, cẩn thận nhìn cặp mắt đỏ, lập tức nhận ra thân phận của cậu, thoáng chốc sự kiêu ngạo giảm hơn phân nửa, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lúc này Thích Mê tựa hồ nghĩ đến cái gì, giữa chặt Lãng Dữ, trong cổ họng tràn ra một tiếng cười khẽ: “Lãng Dữ chờ một chút, chị có cách để tìm được giấy thông hành kia, ông ta muốn uy h.i.ế.p chị, còn chưa đủ đâu.”
Lãng Dữ vô cùng hứng thú nghiêng đầu: “Hả?”
Thích Mê cười cười, vươn tay thao tác dịch chuyển gọi Trịnh Viện Viện tới.
Trịnh Viện Viện có khả năng điều khiển suy nghĩ, có thể phong ấn ý thức của người khác, tự nhiên có thể đọc được suy nghĩ, nhất là kiểu người có tính tình mạnh mẽ như Khoái Vị Thiên, càng không muốn để cho Thích Mê tìm thấy giấy thông hành thì càng dễ hiện vị trí giấu kín trong đầu.