Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 296
Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:12:50
Lượt xem: 4
“Đánh không lại, đi trước thôi, dù sao cũng cứu được người rồi.” Thích Mê suy ngẫm một hồi, nhặt chiếc gậy gỗ trên đất lên. “Không chừng đợi chúng ta đi rồi, nó sẽ hồi phục lại bình thường.”
Lãng Dữ gật đầu, huơ tay mở kết giới rồi ẩn thân.
Hai người trở về theo đường cũ.
Lúc này, Tiểu Vân trốn thoát khỏi địa cung tình cờ chạm mặt với nhóm người nhà họ Khoái đến tìm gậy, một nhóm người ồn ào đến gần địa cung, nghe tin tượng thần đã biến thành quái vật, Khoái Vị Thiên lập tức hất râu, tức giận trừng mắt, mắng Tiểu Vân nói bậy.
“Là thật đấy lão gia chủ, con quái vật đó muốn ăn thịt tôi, ông nhìn trên người tôi dính đầy nước bọt hôi thối của nó này.” Tiểu Vân kinh sợ, run lẩy bẩy không ngừng.
Lấy chất nhầy trên người làm bằng chứng, phần lớn người nhà họ Khoái đều đã thầm tin, bắt đầu xì xầm to nhỏ.
Trong lúc huyên náo, mọi người nhìn thấy mặt đất chìm phía dưới bỗng dưng khôi phục nguyên trạng.
Thích Mê bước ra khỏi kết giới, dùng hai tay trả lại chiếc gậy gỗ cho Khoái Vị Thiên: “Xin lỗi, trong lúc cấp bách tôi đã lấy chiếc gậy của ông, bây giờ tôi trả lại cho ông. Tiểu Vân nói đúng. Bức tượng thần đó quả thực là quái vật ăn thịt người, tốt nhất mấy người đừng nên đến gần…”
Nguyệt
Chưa kịp dứt lời, Khoái Vị Thiên giận dữ giật lấy chiếc gậy, nhìn thấy trên ấy có vết nứt nẻ, dính đầy mùi m.á.u tanh, tức giận đến nổi gân: “Tôi nhớ ra cô rồi! Cô là người khác họ đã đột nhập vào nhà họ Khoái của tôi trái phép! Cô đến địa cung nhà họ Khoái làm gì?! Rốt cuộc cô muốn làm gì?!”
“Gia tộc họ Khoái ta luôn sống vô âu vô lo, là cô! Kể từ khi một người khác họ như cô xuất hiện, mọi thứ đều loạn hết lên! Đồ phù thủy!”
Khoái Vị Thiên đập mạnh chiếc gậy xuống, vết nứt lại càng lớn hơn, chỉ còn tiếng gỗ vỡ vụn, chiếc gậy trong tay cuối cùng cũng gãy thành hai nửa. Bởi vì quá đột ngột, ông ta nhất thời không kịp phản ứng, loạng choạng chúi về trước một hồi mới đứng vững.
Lãng Dữ nhìn chằm chằm ông ta, âm thanh trầm như ao nước lạnh: “Nói lại lần nữa, vừa rồi ông gọi chị ấy là gì?”
“Tôi bảo, cô ta là đồ phù…”
Ầm—!!!
m thanh cực lớn át đi chữ “thủy” trong miệng Khoái Vị Thiên, một bàn tay tím tái to lớn đột nhiên nhô khỏi mặt đất, khiến cát đá bay tung trời tạo thành trận sóng xung kích.
m thanh lớn đến mức có thể cảm nhận được từ cách xa hàng dặm.
Có thể so sánh với một trận động đất cực mạnh.
Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy không biết xảy ra chuyện gì, tưởng rằng chỉ là trận động đất bình thường, vội vàng dẫn các bé con lớn Đậu Đinh thoát khỏi đền thờ, đi đến nơi trống trải bên ngoài.
Trần Bán Tiên, Khoái Lương và Khoái A Loan đang nghỉ ngơi trên tầng hai cũng lần lượt chạy ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-296.html.]
Nhưng họ nhanh chóng nhận ra đây không phải là một trận động đất, bởi vì từ đầu bên kia bóng tối vang lên một tiếng kêu không giống con người, nó đáng sợ hơn cả dã thú, giống như âm thanh kỳ ảo từ thuở xa xưa, có thể khơi dậy cảm giác hoảng sợ sâu thẳm nhất bên trong mỗi người.
Những đứa trẻ bịt tai lại bắt đầu gào thét dữ dội, mạnh hơn gấp trăm lần so với thứ âm nhạc ô nhiễm mà kẻ phá hoại phát ra trước đó.
Trịnh Viện Viện hít một hơi thật sâu cố gắng giữ bình tĩnh, đồng thời ra lệnh triệu hồi quả bóng đen chữa trị tinh thần cho mọi người.
Nhác thấy mấy đứa trẻ không chịu nổi chạy loạn cào cào, Đỗ Thụy bịt tai hét lớn ra lệnh: [Tất cả ngồi xuống, không động đậy nữa!]
Bang! Dưới tác dụng của nguyền chú, gần như cùng một lúc, mười đứa trẻ bao gồm Trịnh Viện Viện, Trần Bán Tiên, Khoái A Loan và Khoái Lương đều khoanh chân ngồi xuống.
Quả bóng đen bao quanh trên đầu mọi người, dùng sóng âm giúp họ chữa trị tinh thần, dường như mở ra một kết giới phạm vi nhỏ, cảm xúc của mọi người dần dần bình tĩnh lại.
So với bọn họ ở cách xa hàng nghìn mét, gia tộc họ Khoái tại hiện trường không may như vậy, khi đến gần bàn tay khổng lồ đáng sợ này, đám đông lập tức bỏ chạy tán loạn tứ phía như pháo hoa nổ, nhưng âm thanh kia vẫn vang lên như thể muốn nổ tung vào tai họ, khiến họ không thể đứng vững được, chạy được vài bước thì ngã xuống đất.
Đám đông hoảng loạn ngã xuống đất, trong lúc nhất thời, ngoài tiếng kêu xa xa của bức tượng, còn có tiếng gào thét thảm thiết của mọi người, hòa lẫn vào nhau có thể so sánh với địa ngục Asura.
Thích Mê một tay bịt tai, tay kia nhanh chóng dìu Tiểu Vân đang nằm trên mặt đất lên: “Chạy nhanh lên!”
Tiểu Vân đứng dậy, cánh tay còn lại của cô ấy đột nhiên bị Khoái Vị Thiên nắm lấy.
“Cô còn muốn chạy đi đâu, mau chóng quay về! Bây giờ chỉ mỗi cô mới có thể an ủi thần linh!” Nói rồi ông ta kéo Tiểu Vân đến nơi bàn tay khổng lồ.
Thích Mê đưa tay ngăn cản: “Này là ông muốn tiễn cô ấy lên đường sao?”
“Việc này không liên quan tới cô!” Khoái Vị Thiên tức giận hét lên. “Nếu không đưa cô ta quay lại, chúng ta đều sẽ chết!”
Nghe vậy, Tiểu Vân vội vàng nắm lấy cánh tay của Thích Mê: "Chị gái, tôi không muốn chết, cầu xin cô cứu tôi! Cầu xin cô–!”
“Cứu cô? Cô muốn toàn bộ nhà họ Khoái chúng tôi chôn cùng với cô à!” Trong lúc cấp bách, Khoái Vị Thiên thẳng tay kéo bàn tay Tiểu Vân đang nắm lấy Thích Mê, đồng thời cảnh cáo Thích Mê. “Đây là mạng một người đổi lấy mạng ngàn người, nếu cô là kẻ thông minh thì đừng can thiệp!”
“Không—!”
Khi ngón tay cuối cùng tuột ra, Thích Mê bỗng thấy sắc mặt của Tiểu Vân nháy mắt xám xịt hẳn đi, lần đầu tiên cô nhìn thấy huyết sắc trên mặt một người tan biến trong chốc lát, tái nhợt như thể giấy trắng.
Gần như theo phản xạ, cô tóm lấy Tiểu Vân.
Đồng tử Khoái Vị Thiên co rút lại: “Con nhỏ này, cô không muốn sống nữa chắc! Cô ta không c.h.ế.t thì chúng ta sẽ c.h.ế.t đó!”