Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:12:35
Lượt xem: 2

Nhưng mà cô dâu mới được gả cho tượng thần mấy tháng thì bây giờ nên ở địa cung mới phải, vì sao cô đã ở dưới đó một đêm lại chẳng nhìn thấy người nào khác?

Hơn nữa, bao năm qua những cô dâu được gả cho tượng thần chắc hẳn đều ở dưới địa cung, sống phải thấy người c.h.ế.t phải thấy xác, song ở địa cung lại sạch sẽ chẳng chút dấu vết nào.

Nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của Thích Mê, Lãng Dữ đi đến hỏi: "Sao vậy?"

Thích Mê nhíu mày: "Lãng Dữ, chúng ta phải quay lại địa cung thôi."

Nửa tiếng sau, địa cung.

Dựa theo đề nghị của Thích Mê, Tiểu Vân ôm chặt con d.a.o rồi nép mình vào khoảng trống bên chân tượng thần.

Đương lúc nửa tỉnh nửa mê, cô ấy cảm nhận được ánh mắt độc ác tựa như lưỡi d.a.o sắc bén đang nhìn mình, Tiểu Vân thoáng cái bừng tỉnh, cô ấy quay đầu lại thì thấy một con mắt nhầy nhụa ngập tràn ánh vàng đang chắn trước khoảng trống mà cô ấy ngồi.

Á, mẹ kiếp!

Cô ấy gào khản cả giọng mà la hét, bất ngờ bị hai ngón tay che miệng, tiếng hét cũng đột ngột im bặt.

Thậm chí Tiểu Vân còn chưa kịp rút d.a.o ra thì đã bị bàn tay khổng lồ màu xanh tím xa lạ túm chặt.

Sau đó tốc độ thoáng chốc tăng vọt, hệt như đang ngồi tàu lượn siêu tốc với tốc độ tối đa đang chạy từ chân thung lũng rồi vọt tới đỉnh núi vậy, Tiểu Vân sợ hãi đến nỗi trái tim cũng tan vỡ.

Lúc mở mắt ra lần nữa thì hơi thở tỏa ra mùi hôi thối từ cái miệng vực khổng lồ đã ở trước mặt mình.

Mỗi chiếc răng vàng héo đều to chừng nửa thân người, giữa hàm răng thưa thớt vẫn còn mắc vài dải vải màu đỏ.

Tiểu Vân nhìn thoáng qua đã biết đó là hỉ phục mà cô dâu mặc. Cả cơ thể như được bơm máu, khát vọng sống sót khiến cho cô ấy gắng sức giãy giụa: "Đừng...!"

Song bàn tay đang túm chặt cô ấy lại chẳng có ý định muốn buông tha cho cô ấy, sau khi ra sức nhào nặn vài lần thì nó định ném Tiểu Vân vào miệng tựa như ném một hạt đậu phộng vậy.

A!!!

Trông thấy hàm răng cứng rắn đang nhai răng rắc, Tiểu Vân nhắm tịt mắt rồi rút con d.a.o trong tay đ.â.m vào nướu của con quái vật.

Đau đớn tức thì khiến cho quái vật dừng lại, cái miệng như vực sâu chỉ cách chừng một mét đã khép lại.

Giây tiếp theo, cái miệng lớn hệt như bị đau mà há to.

"Đưa tay cho tôi!"

Giữa chiều ngược sáng, Tiểu Vân nhìn thấy vóc dáng thon gọn như vị Chúa cứu thế đang đưa tay về phía mình.

Đôi mắt màu xanh đó bấy giờ đã là thứ ánh sáng duy nhất trong tầm mắt Tiểu Vân.

Cô ấy chẳng hề do dự cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà nắm chặt bàn tay ấy.

Thích Mê cắn răng kéo Tiểu Vân ra khỏi cái miệng khổng lồ của quái vật, sau đó ra sức đẩy mạnh cô ấy xuống: "Lãng Dữ, giao cho em đó!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-295.html.]

Lãng Dữ gật đầu đáp ứng, cậu giơ tay vẫy chiếc quạt nhỏ quay về, một luồng sức mạnh nào đó đã bay đến làm chậm tốc độ rơi xuống của Tiểu Vân, kế tiếp mang theo cô ấy từ độ cao hàng chục mét đáp xuống giữa cầu thang.

Tiểu Vân thoát c.h.ế.t trong gang tấc, cơ thể vẫn còn dính chất nhờn hôi thối, cô ấy đang khóc nức nở bèn bị giọng nói lạnh lùng trong trẻo cắt ngang.

"Ở đây nguy hiểm lắm, ra ngoài hẵng khóc."

Tiểu Vân nhìn sang thiếu niên nọ, ngoan ngoãn gật đầu, vừa khóc sụt sùi vừa chạy ra ngoài từ lối đi.

Thích Mê dang hai chân chặn miệng của quái vật, cô nắm chặt gậy chống trên tay. Vừa rồi dưới tình thế cấp bách nên cô đã dùng gậy chống làm vũ khí rồi đ.â.m một nửa gậy chống vào miệng bức tượng thần, lập tức tỏa ra mùi m.á.u tanh hôi.

Cô đã dùng kết giới tàng hình để cướp đoạt gậy chống từ tay Khoái Vị Thiên, lúc ấy ông ta đang dạy dỗ đám con cháu, mà việc vô tình mất gậy chống đã gây ra khá nhiều xôn xao.

Chỉ nhìn thấy đôi mắt ẩn dưới hàng mi đảo qua đảo lại, ánh mắt nhìn thẳng của nó khiến cho người ta khiếp sợ.

Hàm răng của tượng đá cử động hai lần, nó đang định cắn dứt chiếc gậy chống như cây tăm nhỏ bé ấy thì Thích Mê đã nhanh nhẹn rút nó ra, cô quăng sợi móc câu gắn với thanh đao ở nướu của nó rồi trượt người nhảy xuống.

Cô ném thanh đao ra rồi cuối cùng mới túm chặt sợi dây dài, Lãng Dữ cũng ngầm hiểu mà phối hợp gập chiếc quạt nhỏ lại rồi quấn quanh sợi dây, cậu dùng sức kéo theo Thích Mê nhanh chóng trở lại lối vào địa cung.

Thích Mê đứng vững, cô vứt gậy chống xuống đất. Giữa không gian yên tĩnh thì cô lại cười lạnh: "Nếu như nhà họ Khoái nhìn thấy thứ bọn họ vẫn luôn cúng bái là nó thì có khóc chăng?"

Ban nãy cô ở gần như thế nên chẳng nhận ra, song đứng từ xa nhìn lại thì quả thực khá ớn lạnh.

Đôi tay giơ lên ở tư thế nhặt hoa của tượng thần thì hiện tại một cánh tay đã chuyển sang màu xanh tím xấu xí, hơn nữa còn khắc vô số chữ đen vô cùng kỳ quái và kéo dài đến tận đầu ngón tay, dòng chữ lít nha lít nhít làm cho người ta nổi da gà.

Con mắt màu vàng nứt nẻ nằm giữa lòng bàn tay bấy giờ đang xoay tròn, thoáng cái nó đã nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Rầm!

Khoảnh khắc bàn tay ra sức nện xuống, hai người đã tách ra rồi nhảy sang bên cạnh, cầu thang xoắn ốc đã bị bàn tay chặt làm đôi.

Nguyệt

Đôi mắt tử thần của Thích Mê nhìn bức tượng, đủ mọi đường nét sặc sỡ đã cắt nó thành hàng triệu mảnh, song cô vẫn chưa tìm được cánh cửa tử thần của nó.

"Có cảm giác nó hơi khó đánh..." Cô nắm chặt con dao, đọc thông tin.

[Khảo sát vật: Tượng thần vô danh.

Loại: Không rõ.

Mức độ cánh cửa tử thần: Không rõ (Nhưng ước tính sơ bộ thì rất cao)

Vũ khí trong tay: Đao tự chế (Sức sát thương: 0.12%, vô dụng, vẫn nên ném đi thì hơn.)

Mức độ tương thích: Cực cực cực thấp

Đề nghị: Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.]

Lãng Dữ đạp trên con chim Loan bay từ cuối đoạn thang gãy, đáp xuống bên cạnh Thích Mê.

 

Loading...