Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 293

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:12:01
Lượt xem: 1

A Loan vốn định chạy thẳng về nhà, nhưng nghe được tiếng rống giận dữ của Khoái Trân Châu qua khe cửa thì thoáng chùn bước, sau khi A Loan biết Tiểu Vân đã thay mình ở lại nơi ngục giam tối tăm kia thì cha mẹ Tiểu Vân đều vui vẻ hớn hở bước vào nhà chính ở, cho nên cô ấy càng thêm chán ghét và ghê tởm dòng họ này.

Vì vậy cô ấy cân nhắc từng li từng tí rồi ra sức bỏ chạy, cuối cùng chạy ra khỏi cổng vòm của ngôi nhà như nấm mồ đó.

Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy rời khỏi dòng họ, hệt như quân cờ bị vứt bỏ, vừa xui xẻo vừa may mắn. A Loan cứ chạy thẳng về phía trước mà chẳng có mục đích, chỉ cần tiếp tục chạy thì cô ấy sẽ càng rời xa nhà tù tối tăm sau lưng mình.

Sau đó, cô ấy nhìn thấy ánh sáng.

Dưới bóng mát xanh đỏ của cây ăn quả và vườn rau, ngôi đền tựa như một vị Bồ Tát cứu thế.

A Loan thở dốc đứng trên thềm đá, giơ tay khẽ gõ cửa hai lần.

Cốc, cốc.

"Có ai không?" Khoái A Loan dùng hết sức lực la lên: "Cho hỏi có ai ở nhà không?"

Cánh cửa khẽ hé mở, Trịnh Viện Viện liếc mắt nhìn cô gái có vẻ đang chạy trốn từ đầu đến chân rồi dịu dàng hỏi: "Cho hỏi cô tìm ai?"

Nhận ra người ngoài cửa là người lạ, Đỗ Thụy cũng lo lắng bước đến.

"Cứu tôi với... Cầu xin hai người..." Khoái A Loan thoáng nhìn bọn họ, hệt như vị lữ khách bôn ba cuối cùng đã tìm được đường về, cô ấy dùng sức lực sót lại để giải tỏa hết cảm xúc thắt chặt trong lòng rồi oà khóc, sau đó dần dần trượt xuống đất, ngất xỉu...

Nguyệt

Khi A Loan tỉnh dậy lần nữa thì đã là hai tiếng sau, cũng đến giờ ăn trưa rồi, mùi thức ăn đậm đà lan tỏa khắp nơi.

Cô ấy nhìn thấy trần nhà bằng gỗ mà mình chưa từng được thấy, xung quanh còn dán vô số bức tranh đáng yêu xiêu vẹo của trẻ con, Khoái A Loan đang nằm trên sạp gỗ được đặt rất nhiều cái gối nhỏ cong vẹo.

Cô ấy đang quan sát thì đúng lúc cửa phòng đã khẽ hé mở, một, hai, ba, bốn cái đầu nhỏ nối đuôi nhau thò đầu vào.

"Ớ, chị ấy tỉnh rồi!"

"Vậy để tớ đi gọi cô Thích."

"Cô Thích ơi, chị gái đó tỉnh rồi ạ!"

Cô bé thắt b.í.m tóc và cô bé tóc ngắn chụm đầu đẩy cửa ra bước vào, lo lắng hỏi: "Chị ơi, chị đã khỏe hơn chút nào chưa? Cô Trịnh bảo chị bị suy dinh dưỡng, cần ăn ít đồ ngọt sẽ tốt hơn, vừa khéo em cũng có một viên kẹo nè."

"Em cũng có kẹo sô cô la ngon lắm."

Sau đó Vu Kiều Kiều đưa cho cô ấy một viên kẹo.

Phương Hân Duyệt cũng đưa một viên kẹo sô cô la.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-293.html.]

Có lẽ đã rất lâu chưa cảm nhận được lòng tốt nên Khoái A Loan cầm hai viên kẹo ngọt ngào mà chóp mũi chua xót, cô ấy lại oà khóc.

Phương Hân Duyệt sợ hãi xoay người định bỏ chạy thì Vu Kiều Kiều đã kéo cô bé lại: "Không sao đâu, nếu chị ấy khóc thì cứ lấy giấy đưa cho chị ấy thôi." Nói xong, cô bé cầm bịch khăn giấy hoạt hình đặt vào lòng bàn tay của Khoái A Loan.

Bấy giờ, Thích Mê bưng cháo rau củ mình vừa nấu cho cô ấy bước vào rồi bảo bọn nhỏ xuống lầu ăn cơm.

Khoái A Loan nhìn thấy cô thì từ hoảng hốt chuyển sang vui mừng: "Cô cũng ở đây sao?"

"Đúng vậy, nào, cô ăn chút gì đi đã." Thích Mê nhặt vỏ kẹo rồi đặt bát cháo ấm nóng vào tay cô ấy: "Cô gầy quá, ăn nhiều vào mới có sức được."

Khoái A Loan gật đầu, ăn từng muỗng nhỏ.

Thích Mê ngồi bên cạnh cô ấy, kể lại cho cô ấy nghe những lời mà Tiểu Vân đã nói ở địa cung. Khoái A Loan im lặng lắng nghe, cô ấy lặng lẽ cầm khăn giấy lau nước mắt: "Tôi biết Tiểu Vân rất quan tâm tôi, nếu như không có cô ấy thì hiện tại người nên ở địa cung sẽ là tôi."

"Cô đừng nghĩ nữa, chuyện đã đến bước này thì cô hãy ở lại đây tĩnh dưỡng sức khỏe thật tốt, nếu đã trốn thoát rồi thì chuyện của nhà họ Khoái không còn dính dáng gì đến cô nữa."

"Ừ."

Bỗng dưng Khoái A Loan lại đặt bát cháo sang kế bên rồi móc tiền trong túi ra: "À, tôi sẽ không ăn ở chùa đâu, tôi vẫn còn ít tiền."

Thích Mê mỉm cười, đẩy tay cô ấy: "Cô ăn như mèo như thế thì tốn bao nhiêu lương thực chứ, nhà chúng tôi nhiều người thế này làm gì đến nỗi để cho cô đói bụng, nếu cô thực sự muốn trả tiền thuê phòng, vậy trước tiên cô phải tĩnh dưỡng sức khỏe đã, sau đó theo chị Lê học làm nông, tay làm hàm nhai nhé."

Ngay lúc đó, tiếng pháo nổ chợt cắt ngang cuộc trò chuyện giữa bọn họ.

Thích Mê vội vàng đứng dậy chạy xuống lầu dưới, bởi vì tiếng nổ thình lình vang lên nên bọn trẻ đều che lỗ tai rồi túm tụm lại với nhau. Đỗ Thụy chạy ra trước cửa nhìn thử bèn thấy một đội đón dâu đang đứng bên vườn rau.

Cô còn tưởng họ đến bắt Khoái A Loan nên đi ra ngoài đóng cửa sau lại.

Vị quản gia dẫn đầu khom lưng hành lễ, lần trước đã được chứng kiến năng lực của Thích Mê nên hiện giờ ông ta cũng khách sáo hơn nhiều, mỉm cười nói: "Xin chào, lại gặp nhau rồi, chúng tôi tới đón cô dâu."

Đội ngũ đều đứng bên rìa vườn rau, bởi vì kiêng kị năng lực của cô nên chẳng dám tiến lên trước.

"Ở đây không có cô dâu nào cả." Thích Mê vô thức sờ bên hông, sau đó khẽ rũ tay xuống.

Quản gia xấu hổ bật cười, nịnh nọt thỉnh cầu: "Cô gái à, tôi cũng chỉ đang làm việc cho chủ mà thôi, xin cô đừng làm tôi khó xử thêm."

Thích Mê há miệng định nói chuyện thì nghe được tiếng chị Lê ở đằng sau gọi mình.

Cô quay đầu lại nhìn, chị Lê cầm chiếc khăn voan đỏ chót chậm rãi đi ra. Hôm nay chắc hẳn cô ấy đã cố tình ăn diện, búi tóc được chải chuốt vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn đeo trâm cài nho nhỏ màu đỏ, kẻ lông mày đánh phấn, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

Bốn đứa trẻ đi theo bên cạnh cô ấy, quần áo của mỗi bạn nhỏ đều cài một bông hoa màu đỏ và giữa vầng trán chấm một nốt tròn đỏ.

 

Loading...