Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 290

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:11:07
Lượt xem: 6

Tiểu Vân chỉ tay vào những người nọ, cười đến run cả hai vai: “Phải làm sao đây, tôi quấy rầy lễ cưới của các ngươi, chắc thần linh sẽ không trách tội tôi đấy chứ, ha ha ha!”

“Con nghiệp chướng! Súc vật—!” Khoái Vị Thiên nổi gân hét lên, tức đến mức không nhịn được dùng gậy đập xuống đất, nhờ có hai người dìu mới không ngất đi.

Bây giờ đã qua giờ hoàng đạo tốt, tất cả những lễ nghi quỳ lạy trước đó đều làm xong cả, chỉ cần uống thêm một ly rượu, gửi quà cưới là xong rồi, nào ngờ ngay thời khắc then chốt lại bị ả điên kia phá rối hết lên!

Không ngờ Tiểu Vân nghe vậy chẳng hề tức giận chút nào mà còn cười khoái chí hơn: “Tôi là người nhà họ Khoái, nếu tôi là súc sinh thì ông là gì, ông già súc sinh à?! Ha ha ha ha—”

Khoái Vị Thiên trừng hai con ngươi đỏ ngầu: “Đánh c.h.ế.t con mụ điên côn đồ này tại đây cho tôi! Một tấc da cũng không chừa lại!”

“Vâng!”

Sau khi nhận được mệnh lệnh, hai người đàn ông hung hãn đến chung vui bắt Tiểu Vân đè xuống đất, Tiểu Vân không hề giãy giụa mà để bọn họ đè cô ấy xuống, cô ấy chỉ cười khúc khích: “Tôi đã phá hỏng đám cưới quan trọng nhất của các người, tôi vui c.h.ế.t được! Trước đến nay chưa từng sung sướng tới vậy!”

“Đánh nát miệng con ả trước cho tôi!”

Người đàn ông nhận lệnh, giơ cao bàn tay, trong phút chốc một thế lực đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, không nhìn thấy không sờ được song chắc chắn là có, thậm chí hắn có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh ngưng tụ xung quanh mình.

Thích Mê ẩn trong kết giới nắm chặt cổ tay người đàn ông to lớn, đau đến nỗi hắn phải thét ra tiếng.

Lãng Dữ dựa vào tượng thần, nhìn chằm chằm vào vài chiếc xương rắn trên mặt đất, lấy chân đá nó hai cái.

Khoái Vị Thiên quay đầu lại, phát hiện xương rắn trên mặt đất tự bao giờ đã thay đổi trạng thái, giống như vài ngày trước các vị thần hạ phàm vậy, chúng truyền tải hai ý nghĩa: miễn xá, thương xót thế gian.

“Khoan chạm vào cô ta!” Khoái Vị Thiên nghe theo lời mách, vội vàng ngăn cản hai gã đàn ông lại.

Thích Mê buông người đàn ông to lớn ra, khoanh tay đứng sang bên.

Khoái Vị Thiên hít một hơi thật sâu điều chỉnh cảm xúc, rồi quỳ xuống trước bức tượng thần, nhận lấy xương rắn, sau lại bói một lần nữa: “Không biết thần linh có vừa ý cô tân nương này không?”

Chao ôi, xương rắn rơi xuống đất, thể hiện ý ưng thuận.

Lúc này đám đông mới thở phào nhẹ nhõm.

Khoái Vị Thiên lấy lại niềm tin của gia chủ, chống gậy đứng lên, vẫy tay với đám đông: "Thần linh đại nhân miễn xá, giữ cô gái này ở lại. Chúng ta đi thôi.”

“Vâng!”

“Đợi một chút lão gia chủ, A Loan nhà tôi thì sao?” Nhìn thấy địa vị của mình sắp biến mất, Khoái Trân Châu quỳ xuống cúi lạy Khoái Vị Thiên hết lần này đến lần khác. “A Loan nhà tôi chắc chắn đã bị con mụ điên này lừa rồi! Con bé thực sự muốn trở thành vợ của thần linh, ông không thể bỏ mặc A Loan nhà tôi! Phải rồi, con mụ này, con mụ này đã kết hôn, một đứa không trinh trắng như nó sao có thể gả cho thần được!”

Câu nói này thức tỉnh Khoái Vị Thiên, ông ta liếc nhìn bà Lễ bên cạnh, bà Lễ hiểu ý, gọi mấy cô gái đi tới vây quanh Tiểu Vân, không lời giải thích nào bắt đầu cởi váy cô ra.

Nguyệt

“Các người làm gì vậy, đừng chạm vào tôi! Đừng!” Tiểu Vân hét lên.

Thích Mê tặc lưỡi, giơ tay tát thật mạnh vào tay mấy người phụ nữ này.

Bà Lễ và mấy người phụ nữ khác giật mình, ôm tay lùi lại, không biết là ai đánh mình, họ chỉ thấy rằng mu bàn tay của mình cảm giác đau rát.

Khoái Vị Thiên tưởng rằng các vị thần đang nổi giận, ra lệnh cho mọi người quỳ xuống lạy ba cái, rồi nhanh chóng men theo cầu thang xoắn ốc rời đi.

Sau khi mọi người rời đi, không gian rộng lớn cuối cùng cũng yên tĩnh.

Từ xa xưa, cả thần và quỷ đều bị che phủ bởi một làn sương mù sâu xa khó lường, khiến người ta kính sợ, ngày nay, những ngọn đèn vàng mờ ảo bao quanh bức tượng thần đồ sộ này, nhìn không thấy điểm cuối, không gian tĩnh lặng làm tăng thêm sự hoang mang không giải thích được.

Dưới tượng thần, trong bóng tối, chiếc váy cưới màu đỏ trên người Tiểu Vân vô cùng sáng ngời bắt mắt.

Nụ cười khoái chí vừa rồi dường như đã rút cạn toàn bộ sức lực của cô ấy, giờ cô ấy chỉ biết co quặp mình, vô cảm nhìn xuống đất.

Thích Mê nhìn cô ấy hai giây, sau đó xoay người đi về phía lư hương cạnh tượng thần.

Chiếc vạc trên bàn hương trống rỗng, không có tro tàn.

Hai người mắt đối mắt, phá tan kết giới.

Tiểu Vân ung dung ngẩng đầu lên, tựa như tâm tịnh đi hẳn sau trò cười kia, ngay cả sự xuất hiện đột ngột của hai người cũng chẳng khiến cô ấy khiếp sợ. Cô ấy nhìn Thích Mê từ trên xuống dưới, nhếch môi: “Cô là cô gái khác họ mà A Loan nhắc đến phải không, khá xinh đep, cảm giác chưa từng có ở phụ nữ nhà họ Khoái... Chắc hẳn cô không phải là người bình thường nhỉ?”

Thích Mê cười nhạt, xem như ngần thừa nhận, sau đó chậm rãi ngồi xổm ở trước mặt cô ấy, ánh mắt điềm tĩnh: “Sao cô lại ở đây?”

“Bởi vì trả thù như vậy sướng hơn.” Tiểu Vân nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, lúc này nước mắt là thứ ánh sáng duy nhất ẩn chứa trong đôi ngươi ấy, cô ấy nghẹn ngào cười hai tiếng, duỗi mười ngón tay ra.

Những vảy m.á.u khó coi hình thành trên đầu ngón tay, biến đôi bàn tay ngọc ngà trở nên xấu xí.

“Tôi đã làm gì sai, tại sao họ phải rút móng tay của tôi, thậm chí tôi chưa bao giờ nói xấu thần linh bất cứ một lời nào, tôi còn bảo A Loan đừng nói vậy, nhưng nhà họ Khoái không buông tha tôi…” Cô ấy nghiến chặt răng đến mức phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, hai hàng nước mắt rơi xuống như mưa.

Thích Mê không chịu nổi nghiêng đầu, tiếc rằng mình không có bất kỳ kỹ năng chữa thương nào.

Tiểu Vân khịt khịt mũi, nâng tay áo lau nước mắt: “Không phải nhà họ Khoái rất xem trọng lần xuất giá này sao, tôi phải khiến bọn họ thất vọng! Cô biết không? Khoảnh khắc tôi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của ông già khi biết đó là tôi, khỏi cần nói trong lòng tôi vui sướng biết nhường nào! Dù sao nhà họ Khoái cũng là cõi địa ngục, một mình tôi ở địa cung cũng chẳng sao.”

Cô ấy cười rồi lại khóc ngay sau đó.

Thích Mê im lặng hai giây, ngập ngừng hỏi: “Vậy Khoái A Loan…”

Tiểu Vân giật mình, đột nhiên trở nên bình tĩnh hẳn, quay đầu nhìn cô: “Tôi g.i.ế.c cô ta rồi.”

“Giết rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-290.html.]

“Ừ, g.i.ế.c rồi.”

Tiểu Vân lạnh lùng nhìn đôi tay mình, bật ra từng chữ một: “Lời cô ta nói hại tôi mất đi mười móng tay, nếu tôi muốn trả thù thì cô ta chắc hẳn phải là người đầu tiên.”

Giọng điệu như lẽ hiển nhiên, biểu cảm cũng chẳng mảy may hề d.a.o động.

Thích Mê nhìn cô ấy chằm chằm, một lúc sau mới từ từ đứng dậy, không tiếp tục chủ đề nặng nề này nữa mà quay gót đi về phía lư hương.

“Bình thường ở đây thắp hương lúc nào?” Cô hỏi.

Tiểu Vân nhàn nhạt đáp: "Có lẽ là ngày mai, nhà họ Khoái sẽ tới thắp hương cầu phúc.”

“Ngày mai à…”

Thích Mê thấp giọng lẩm bẩm một câu, ngẩng đầu nhìn pho tượng thần cao mấy chục mét trước mặt.

Thực sự quá cao rồi, khuôn mặt của tượng thần gần như bị che khuất sau bóng tối, trong mơ hồ, người đứng dưới chân tượng tựa như những chú kiến bất lực, như thể nếu một ngón tay của tượng thần ấn xuống sẽ bị đè c.h.ế.t vậy.

Cầu thang xoắn ốc bên cạnh bức tượng được xây sát bờ tường, không có lối đi phụ, áng chừng nếu không quay lại theo đường cũ, có lẽ nửa non giờ cũng không thể thoát ra.

Thích Mê đi vòng quanh tượng thần, tìm một bệ đá khá bằng phẳng ngồi xuống, thấy lãng Dữ đứng bất động dựa vào tượng thần, cô ấy vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Nghỉ ngơi chút đi, vẫn phải chờ ở đây cả đêm đấy.”

Lãng Dữ hiểu ý, chậm rãi bước tới: “Không trở về à?”

“Không về được, trừ khi đập vỡ phần đất trên đỉnh đầu tượng thần, mà nếu làm thế thì tốn sức quá rồi.” Nói xong, cô nhàn nhã ngả người ra sau, vừa lúc có thể dựa vào lan can cầu thang. “Đã đến thì cứ yên tâm ở lại, đợi đi.”

Lãng Dữ nhìn chằm chằm cô hai giây, hơi nhếch môi: “Này không giống phong cách làm việc của cô Thích lắm. Chị không lo cho bọn họ ư?”

“Bây giờ cô Trịnh và thầy Đỗ đều có kỹ năng, không sao đâu.” Thích Mê nhắm mắt, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. “Nghỉ ngơi một lát đi, buổi tối không chừng có việc để làm đó.”

“Có việc?”

Thích Mê mở một bên mí mắt, nhướng mày: “Chẳng lẽ em không tò mò vì sao thần linh có thể sinh con với người phàm sao?”

Cô thực sự nghĩ nát óc cũng không tài nào hiểu được, làm thế nào một bức tượng đá cao lớn cứng nhắc lại có con với một người phụ nữ sống bằng xương bằng thịt nhỉ.

Tò mò ghê, thật muốn tận mắt xem thế nào.

Đêm đó, hai người ẩn thân ngồi cạnh nhau trên cầu thang nhắm mắt dưỡng thần.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Lãng Dữ thấp giọng cất tiếng phá vỡ mảnh trời yên tĩnh: “Có mùi thơm.”

Thích Mê vô thức dùng tay che mũi miệng, nhìn xung quanh, mắt thường có thể nhìn thấy được toàn bộ không gian thình lình tràn ngập trong khói sương mù mịt.

Nếu không có kết giới này, có lẽ cô sẽ chẳng thể cưỡng lại được những hương thơm kia.

Tiểu Vân vừa nãy còn trằn trọc giờ đã bất giác ngủ quên mất, mặc quần áo đầy đủ nằm ngay đó.

Nửa tiếng sau, phía trên phát ra tiếng động.

Một bóng người màu đen mờ ám lén la lén lút từ trên cầu thang xoắn ốc đi xuống, chạy thẳng đến chỗ Tiểu Vân trên bàn thờ, nhẹ nhàng che mặt cô ấy bằng khăn voan, đặt chiếc gậy xuống đất, cởi cúc quần áo của cô ấy.

Chim Loan đỏ tươi như m.á.u bay ra với tốc độ cực nhanh, lóe lên trước mặt người đàn ông rồi dang rộng đôi cánh bay vòng lên trên, trong phút chốc thổi bay làn sương mịt mù, khiến bốn bề xung quanh trở nên sáng tỏ hơn.

Người đàn ông sợ hãi chạy trối chết: “Xin lỗi thần linh đại nhân, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, xin Người đừng trách tôi! Van xin Người đừng trách tôi!”

“Ồ? Nghe lệnh của ai vậy?” Thích Mê chậm rãi đi tới.

Nghe thấy giọng nữ lạnh lùng từ phía sau, người đàn ông ngập ngừng quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ người kia trông như thế nào, một bàn tay đã tóm lấy cổ họng, dùng lực mạnh đè anh ta xuống đất.

Thích Mê nhìn trên cao xuống, trầm giọng hỏi lần nữa: "Nói, nghe lệnh của ai?!”

Người đàn ông ngắc ngứ thốt lên vài từ trong kẽ môi: “Là, là lão gia chủ.”

Quả nhiên đều do ông già kia tác quái.

Thích Mê khẽ cười giễu, dùng lực mạnh hơn: “Ông ấy chỉ sai anh đến đây lần này, hay là mỗi ngày đều đến?”

Người đàn ông do dự một lát, ngập ngừng nói: “Lão gia chủ, sai, sai tôi đến đây mỗi tối, đến khi tân nương mang thai.”

“Nhà họ Khoái các người không học luật hay sao, không biết hành vi thế này sẽ phải ăn cơm tù hả?” Cô không thể chịu đựng nổi.

“Ăn, ăn cơm tù gì?” Người đàn ông bối rối.

Thích Mê dừng chút, cảm thấy thật buồn cười: “Vậy ra mấy thứ cần học thì nhà họ Khoái mấy người không học một xíu nào à, tôi hỏi anh, lão gia chủ rốt cuộc đã nói với anh những gì?”

Người đàn ông: “Ông ấy, ông ấy đưa cho tôi một viên thuốc, còn bảo tôi ấn nút trước khi vào tầm nửa tiếng, sau đó tôi sẽ vào làm những việc nên làm.”

“Hóa ra con của thần linh nhà họ Khoái mấy người từ đây mà ra à?”

“Phải, lão gia chủ bảo tôi gánh vác trách nhiệm của thần linh…”

“Gánh vác trách nhiệm của thần linh, dựa vào anh á?!” Ánh mắt Thích Mê đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ngắt ngang lời anh ta: “Nhà họ Khoái mấy người một mặt nói thành kính thờ thần, một mặt làm ra những hành vi bẩn thỉu như vậy trước mặt tượng thần, thần linh không giáng sét xuống đánh c.h.ế.t các người xem như số các người còn may.”

 

Loading...