Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 289
Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:10:41
Lượt xem: 3
"!!!"
Mọi người sợ hãi lùi ra sau.
"Đây là món đề con người nơi đây lấy được nhờ phước lành của người đã chết...” Lãng Dữ lạnh nhạt nói, gương mặt lộ vẻ khinh miệt.
Cái mặt đen tròn của Trần Bán Tiên hơi trắng ra. Anh ta chỉ mọi người rồi lại chỉ vào mình, không kiềm được nôn khan: "Vậy thứ hôm qua chúng ta ăn... ọe!"
Lãng Dữ quay đầu nhìn Thích Mê: "Hôm qua mọi người ăn thứ đó à?"
"Ôi." Thích Mê cũng hơi biến sắc.
"Không phát hiện ra có gì lạ à?"
Nguyệt
"Không hề..."
"Em cũng thế!" Diệp Thù Từ giơ tay lên.
Lãng Dữ ngẫm nghĩ, lại hất quạt, khiến đám sâu trên bàn nát vụn. Cậu cũng đã thấy qua thứ đám nhóc vừa mới ăn, xem ra nguyên liệu nấu ăn ngày hôm qua không có gì đáng nghi.
Đỗ Thụy không nói được, vội hua tay múa chân, mấp máy miệng vội giải thích về nơi mình đi mua thức ăn. Anh ta mua đồ từ cùng một khu chợ, cùng một loại thức ăn, không biết tại sao thứ hôm nay mang về lại đáng sợ như vậy nữa.
"Xong rồi. Thế thì chúng ta ăn cái gì bây giờ?" Trần Bán Tiên lau nước mắt. Anh ta vừa tưởng sẽ được sống tốt, ai ngờ tới cơm cũng không đủ ăn.
"Vẫn ăn cơm được mà. Chờ một lát."
Nói xong câu này, Thích Mê vỗ vai Đỗ Thụy, bảo anh đừng hoảng loạn. Cô đẩy cửa ra khỏi ngôi miếu, tay phải mở vết nứt thời không ra, đi tới một thế giới tận thế mà gần như còn đầy đủ các loại đồ ăn. Mấy phút sau, cô mang về một ít rau và hoa quả cũng khá mới, một ít lá cây khô và hạt giống. Lãng Dữ nhận lấy. Nhờ khả năng điều khiển thực vật thành thạo của cậu, khu đất hoang vu quanh miếu thờ đột nhiên mọc lên mấy loại cây ăn quả, mấy luống rau xanh mượt tỏa ra mùi thơm mát.
Nhưng tiếc là không có ngũ cốc.
Nhân lúc mọi người vây quanh vườn rau, Lãng Dữ nhìn quanh rồi đi vòng ra sau miếu triệu hoán Zero ra.
Zero hất b.í.m tóc đuôi ngựa xuất hiện, bước tới cúi đầu: "Chánh án."
"Giúp tôi tìm ít gạo và bột mì."
"?"
Zero ngạc nhiên đẩy gọng kính, không thể tin được phải hỏi lại một lần nữa: "Ngài nói gì cơ?"
Lãng Dư nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, không hề có ý định lặp lại.
Zero lặng yên nuốt nước miếng, nhìn khắp nơi đã biến thành từng luống rau vuông vức: "Ngài... ngài định sống tạm ở đây ư?"
"Có lẽ không chỉ là sống tạm..." Dứt lời, Lãng Dữ cong khóe miệng, gọi Loan Điểu tới đậu ở cổ tay mình, "Đâu phải bảo cô làm không công, có thể cho cô mượn nó hai hôm đấy."
"Ngài nói thật?" Zero vẫn rất tò mò về con Loan Điểu có màu huyết hồng của chánh án. Cô ấy có thể mượn nó về hai ngày! Tận hai ngày đấy! Vừa nghĩ thế, Zero đã hưng phấn xoa tay, thử giơ tay lại gần.
Lãng Dữ liếc một cái, Loan Điểu lập tức ngoan ngoãn nhảy vào lòng bàn tay Zero.
Zero kích động đẩy gọng kính, mắt không chớp nhìn Loan Điểu, hỏi: "Ngài cần gạo và bột mì lúc nào ạ?"
"Bây giờ?"
"Bây giờ?!"
"Ừ."
Zero ngẩng đầu, đối diện với vẻ mặt nghi ngờ của Lãng Dữ: "Không đi nhanh lên còn chờ gì nữa?"
"Vâng!"
Zero lập tức đứng thẳng, mang Loan Điểu đi mất.
Nửa tiếng sau, năm túi gạo và sáu túi bột mì đã được sắp xếp gọn gàng ở bậc thang trước miếu.
Thấy đã có cơm ăn, gương mặt mập mạp đen đúa của Trần Bán Tiên hiện lên vẻ vui mừng như bội mùa. Anh ta không hề sợ nặng, một người làm phần việc bằng hai người, cứ nhấc một túi gạo và một túi bột mì lên vác vào bếp.
Sau khi yên lặng ăn tối xong, Thích Mê mới nhớ tới chuyện giá trị sinh mệnh tự dưng bị giảm xuống. Cô liền hỏi Trần Bán Tiên đây là chuyện gì.
Trần Bán Tiên nghe xong thì vừa nấc cụt vừa chỉ vào một trong những quy định trên tường của miếu:
"Tự lo chuyện của mình, không nên dây vào việc của người khác. Tôn trọng số phận của người khác."
Thích Mê: "..."
Được rồi.
*
Năm ngày sau, tân nương lấy chồng.
Thôn trang nhà họ Khoái đùng đoàng đốt pháo khắp nơi, dù ở rất xa vẫn nghe được âm thanh rộn ràng, mười phần náo nhiệt.
Hôm nay Khoái A Loan bị bà lão thuộc nhà chính gọi dậy rửa ráy từ rất sớm. Cô ấy phải tắm rửa trong nước ấm pha lẫn tàn hương suốt một tiếng. Cũng trong ngày hôm nay, cô ấy đã được cắt bỏ mảnh vải đỏ vẫn quấn lấy mình suốt hai năm nay. Bên dưới tấm vải đỏ, phần hông bị quấn chặt suốt thời gian dài mảnh khảnh tới kinh người, khiến người ta thấy như thể trong đó không còn lục phủ ngũ tạng. Điều này cũng bởi vì suốt hai năm qua cô chỉ ăn đồ ăn lỏng, lại còn ăn ít, chỉ vài miếng đã no rồi. Cô ấy đã sớm quên mùi vị đồ ăn là như thế nào.
Cơ thể suy nhược có phần bệnh hoạn như thế lại khiến bà lão nhà chính khen không dứt miệng.
"Ôi chao, cô dâu có vòng eo nhỏ mảnh khảnh thế này, nhất định sẽ được thần linh yêu thích lắm." Bà lão bắt Khoái A Loan xoay ba vòng, ánh mắt không bỏ sót một tấc da nào của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-289.html.]
Khoái A Loan trần truồng đứng trong phòng, bị bà ta kiểm tra như đồ vật. Bà lão cẩn thận nhìn vết thương, thấy vẫn còn vết mờ thì lấy ra son phấn đã chuẩn bị sẵn, vẽ lên đó một bông hồng mai ngạo tuyết.
Thuốc màu lạnh lẽo ẩm ướt chạy trên người cô, vừa lành lạnh, vừa ngứa ngáy. Khoái A Loan siết chặt bàn tay, nhắm mắt lại, tới giọng cũng run rẩy: "Bà ơi, có thể không vẽ không?"
Cô ấy cảm thấy con người từng biết xấu hổ của mình đang bị gia tộc này gặm nhấm từng chút một. Còn cô ấy, hình như cô ấy đã không biết nên phản kháng như thế nào.
Bà lão không hề đồng tình, vẫn cẩn thận cẩm bút vẽ từng nét. "Đương nhiên là phải vẽ. Không che vết sẹo này đi, sao thần linh thích được... Ối!"
Đột nhiên thấy bà lão kêu lên bằng giọng khác lạ, Khoái A Loan quay đầu nhìn. Bà ta đã bị ai đó dùng vải bịt mũi và ngất xỉu, ngã đánh bịch xuống đất.
Tiếng kèn đám cưới vang lên, những đồng tiền đỏ lự và thiệp cưới phủ đầy đất trời.
Cô dâu mặc một bộ đồ cưới màu đỏ tươi viền lụa vàng, đầu đội khăn voan, tay cầm một đầu tấm vải đỏ, người mẹ ruột Khoái Trân Châu cầm đầu còn lại dìu cô ấy ra khỏi phòng, ba bước một quỳ, năm bước một vái, cứ thế cho đến trước cửa kiệu hoa, tổng cộng một trăm bước, không được hơn cũng chẳng thể kém, nếu không sẽ bất kính với thần linh.
Ước chừng hai bên thảm đỏ đều có ánh nhìn của nhà họ Khoái, Khoái Trân Châu sợ cô ấy sơ suất nên không ngừng nhắc nhở khi nào thì đi, khi nào thì lạy, cuối cùng cũng đưa cô dâu an toàn lên kiệu đỏ may mắn cát tường.
Hai chiếc đèn lồng đỏ treo ở đầu kiệu vẫn viết chữ tế như mọi khi.
Dưới sự chỉ đạo của Khoái Vị Thiên, kiệu hoa đã khởi hành, phía trước ba mươi ba người, phía sau chín mươi chín người, cảnh tượng hoành tráng đến mức chỉ có người con gái gả cho ông lớn mới được đãi ngộ như vậy.
Những kiệu phu được đào tạo bài bản khiêng kiệu vô cùng êm ái, giữa cảnh thiệp cưới rợp trời, một nhóm hơn cả trăm người xuất phát tiến về địa cung, yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng bước chân và âm thanh hít thở đều đặn.
Không khác gì một nhóm người đưa tang.
Lối vào địa cung của nhà họ Khoái vô cùng bí mật, thoạt nhìn giống như là một vùng đất hoang, chỉ khi nhìn kỹ vào những đường nét trên mặt đất mới phát hiện rất nhiều phù văn quái lạ.
Nhác thấy Khoái Vị Thiên đi trước nhất, tiếng gậy gõ vang lên, ba mươi ba người đi trước kiệu hoa đột nhiên bước dồn nhanh hơn, trật tự giải tán như thể họ từng làm nhiều lần trước đây, chỉ trong vỏn vẹn vài phút họ đã đứng xếp thành một vòng tròn.
Khi họ bước đi, kiệu hoa cũng di chuyển bất cứ lúc nào, nhưng nó không giống với lộ trình của họ, nó hướng thẳng về phía Khoái Vị Thiên.
Bang! Gậy gõ vang lên tiếng thứ hai, mặt đất rung chấn nhẹ, như thể cơ chế bí mật nào đó đã được kích hoạt, vòng tròn người hoàn mỹ dần dần chìm xuống, chỉ có kiệu phu và Khoái Vị Thiên đứng bên trên, lúc lún sâu khoảng mười mấy mét, một hang động bí mật bỗng xuất hiện ngay trước mặt.
Nếu không đi cùng đội ngũ rước dâu, người ngoài sẽ không thể tìm được nơi này.
Khoái Vị Thiên ngẩng cao đầu, hai tay chống gậy, vẫy tay với kiệu phu phía sau, kiệu phu bèn khiêng kiệu hoa nối gót của ông ta vào trong.
Gần một trăm người trên mặt đất bảo vệ nghiêm ngặt lối vào, chắn thành bức tường người quanh miệng huyệt đạo.
Xuyên qua đoạn hành lang kéo dài vài mét, trước mắt sáng tỏ thông suốt.
Bức tượng thần cao tít đồ sộ thình lình xuất hiện, vì không dám đứng vai kề vai với thần nên đoạn hành lang họ đang đứng thấp hơn n.g.ự.c tượng một chút, ngẩng đầu lên, lông mày của tượng đá tôn giả rủ xuống gần kề trước mặt, hai tay cầm hoa đặt trên đỉnh đầu, tư thế rất thướt tha và uy nghiêm.
Từ cửa thang ở hành lang từ di chuyển xuống, có thể đi theo hình xoắn ốc từ n.g.ự.c tượng thần đến bàn chân. Càng đi xuống, bức tượng khổng lồ càng sừng sững hơn, như thể nó sẽ bất ngờ đổ xuống vậy.
Bởi vì đi đến tầng sâu nhất dưới lòng đất, Khoái Vị Thiên càng đi càng khó thở, ông ta nhanh chóng rút bình dưỡng khí treo trên tường hít hà vài ngụm, rồi tiếp tục bước đi.
Khi đến chỗ bàn thờ nơi cô dâu dừng chân, chiếc kiệu hoa may mắn cát tường mới có thể chạm đất.
Bức tượng đá thực sự quá cao lớn đến mức Khoái Vị Thiên đứng trước bức tượng trông nhỏ bé hệt một chú kiến.
Kiệu hoa vừa hạ không bao lâu, vài người nhà họ Khoái mặc hỷ phục cùng người dự cưới cũng chậm rãi bước xuống cầu thang xoắn ốc. Khoái Vị Thiên thành kính quỳ trước tượng thần chính, đợi khi mấy người già trẻ chung vui đến dưới chân tượng thần mới tiến hành nghi thức thông linh bói toán với đấng bề trên, hỏi thăm thời khắc tân nương xuống kiệu.
Xương rắn chui ra ngoài, lập tức xuống kiệu. Tân nương bước ra khỏi kiệu hoa, quỳ xuống đúng nơi mình cần quỳ.
“Thần linh ban rượu!”
Sau khi bà Lễ cao giọng hét lên một tiếng, với tư cách là lão gia chủ đồng thời cũng là con trai lớn nhất của thần linh, Khoái Vị Thiên thay mặt thần linh mang lên cho tân nương một ly rượu.
Cô dâu cúi đầu nhận lấy.
“Chờ đã.” Khoái Vị Thiên nheo mắt lại, tầm mắt hạ ngay mười ngón tay trần của cô dâu.
Không có móng tay.
Khoái Vị Thiên đột nhiên đứng dậy, hung tợn chỉ vào người phụ nữ trước mặt: “Cô, sao lại là cô? Tân nương đâu rồi, tân nương của thần linh đâu mất rồi?!”
Bị câu nói này làm giật mình cả kinh, toàn bộ mọi người từ già trẻ lớn bé đến chung vui đều rướn cổ lên nhìn.
Cô dâu tùy ý ném ly rượu trong tay, thấp giọng cười hai tiếng, khi giở khăn trùm đầu lên, khuôn mặt gầy gò ấy đột nhiên trở nên tối đen lại, cô ấy nhếch môi, không chút cảm xúc nào thốt nên: “Tôi không phải tân nương của thần linh?”
Cô gái cười khúc khích hai tiếng, cởi khăn trùm đầu ném xuống đất, tiếng cười the thé vang vọng khắp không gian vắng vẻ.
Thật thê lương biết bao, bất lực nhưng cũng đôi phần vui sướng.
Đám đông đến chung vui tức thì bùng nổ:
“Sao có thể là cô ấy chứ?”
“Rõ ràng là Khoái Vân!”
“Trời ạ, con ả điên này, thần linh trách tội thì phải làm sao?”
Khoái Trân Châu nhìn cô ấy mà không phải con gái ruột của mình, vội vàng chạy tới: “Con ả điên này! Con gái tôi đâu, Khoái A Loan con gái tôi đang ở đâu?!”
Tiểu Vân nghiêng đầu, như thể không hiểu bà ta đang nói gì: “Khoái A Loan là ai? Tôi không biết cô ta!”
Khoái Trân Châu lo lắng nóng ruột, giậm chân hai cái rồi cứ ngồi dưới đất lăn lộn: “Chao ôi sao số tôi khổ sở thế này! Mắt thấy con gái tôi sắp gả cho thần linh rồi, ở đâu ra con ả điên quấy phá việc tốt của tôi vậy!”
Trong lúc nhất thời, trận ầm ĩ có người khóc có người cười, tất cả đều trở thành một mớ hỗn độn náo nhiệt.