Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 288
Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:10:15
Lượt xem: 7
Thích Mê còn tưởng trên mặt mình dính cái gì, đưa tay miết mấy cái rồi nói: "Sao lại nhìn tôi như thế?"
"Cô là cô gái xinh đẹp nhất tôi từng thấy." Khoái A Loan khen không ngần ngại chút nào. "Hôm qua khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã thấy cô chính là kiểu con gái mà sách hay miêu tả, kiểu... tỏa sáng ấy." Nói tới đây, cô ấy lại tỏ vẻ cô đơn, nụ cười biến thành cay đắng. "Tôi cũng muốn trở nên giống như cô, nhưng mà..."
Cô ấy mím môi, ráng nuốt những lời còn lại xuống, không nói ra nữa. Cô ấy sợ nói ra thì sẽ thành lời tiên tri, thế là vĩnh viễn không thể thoát khỏi chốn tù đày nữa, vì từ đầu tới cuối cô ấy vẫn luôn ôm tia hi vọng rằng chỉ cần chưa lên kiệu hoa thì vẫn còn cơ hội.
Bầu không khí chợt hơi xấu hổ, Thích Mê quay đầu đi, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Cô thích những gì mình đang làm ư?"
"Đương nhiên không thích, nhưng số phận rồi."
"Thế nếu người năm ngày nữa sẽ cưới cô là người cô thích, thế thì cô còn thấy bất mãn không?" Thích Mê lại hỏi.
Khoái A Loan tự hỏi rồi lắc đầu: "Không đâu. Người tôi thích mang kiệu hoa tới đón tôi, đương nhiên tôi sẽ rất vui."
"Thế nên mọi sự trên đời chỉ xoay quanh có thích hay không." Thích Mê mỉm cười dựa ra đằng sau, có vẻ hơi kiệt sức. "Cô thích màu đỏ, thì nếu có người cho cô màu xanh, cô sẽ thấy không vui. Cô thích bánh ngọt, thì người khác ép cô ăn thịt, cô sẽ thấy đau khổ. Cô thích tự do, người khác lại dựng lồng sắt nhốt cô lại, đương nhiên cô sẽ thấy tuyệt vọng. Điều quan trọng là cô có đủ can đảm để phản kháng hay không."
Vừa dứt lời, Thích Mê chợt nghe giọng nữ máy móc nói: "Độ bền bỉ -1 Độ bền bỉ hiện tại là 99"
Thích Mê: ???
Thích Mê vụt đứng dậy, ngơ ngác.
Cô không biết mình đã vô tình vi phạm quy định nào. Cô chỉ ngồi nói chuyện với Khoái A Loan mấy câu, vậy mà giá trị sinh mệnh lại bị tụt xuống. Nhớ lại trước khi âm thanh kia vang lên, cô chỉ an ủi cô gái mấy câu, chẳng lẽ như thế là không được?
Khoái A Loan thấy Thích Mê đột ngột đứng lên nên hoảng sợ thêm, ngơ ngác nhìn cô. Đúng lúc này, Lãng Dữ canh bên ngoài cửa đột nhiên ho một tiếng, ý bảo có người đến. Thích Mê vội vàng ra khỏi cửa, đi vào kết giới.
Ở hành lang, Khoái Trân Châu dùng vải the che mặt, lén lút nhìn xung quanh rồi đẩy cửa đi vào, đưa ra một lọ thuốc mỡ.
"A Loan, con nhìn này. Đây là thuốc mẹ nhờ người bên ngoài làm riêng cho con đấy. Người ta nói chỉ cần bôi ba ngày thì sẽ không còn vết gì hết. Sau năm ngày, con sẽ xinh đẹp sạch sẽ gả cho thần linh được rồi." Dứt lời, Khoái Trân Châu định vén áo Khoái A Loan.
Khoái A Loan đè tay bà xuống: "Mẹ ơi, chưa tới lúc dùng đâu."
"Dùng đi. Năm ngày nữa là con được gả đi rồi, sao có thể gả đi với cơ thể thương tích như thế?" Khoái Trân Châu đẩy tay cô ra.
Khoái A Loan tưởng Thích Mê vẫn ở đây, nên xấu hổ kéo chăn che lại nên vô ý đụng phải vết thương. Cô ấy đau tới nỗi rên ra tiếng.
"Con đấy. Mẹ mà con xấu hổ gì chứ."
"Mẹ! Mẹ ngồi với con một lát đã." Khoái A Loan chột dạ liếc nhìn quanh phòng kéo Khoái Trân Châu ngồi xuống. Khoái Trân Châu không bắt ép cô ấy được, đành đặt thuốc lên đầu giường.
Khoái A Loan thuận thế ôm chặt lấy bà ta. Từ sau ngày được Phối Thiên Hôn, cô ấy rất ít khi được tiếp xúc với mẹ. Nhà chính tuy đã đón cả nhà họ đến, nhưng họ là con cháu dòng thứ, nên mỗi ngày ở chỗ này đều rất căng thẳng. Nhà chính có việc thì họ phải bỏ nhiều công sức ra nhất, nhưng cuối cùng lòng nhiệt tình mà cứ bị làm lơ.
Giữa lúc yên tĩnh này, Khoái A Loan lại nhớ tới lời Thích Mê vừa mới nói, trời xui đất khiến thế nào mà buột miệng thổ lộ suy nghĩ thật của mình: “Mẹ ơi, con không muốn gả cho thần linh đâu..."
Không ngờ vừa nói thế, Khoái Trân Châu đã đẩy cô ấy ra, hạ giọng quát: "Mẹ thấy con phát điên thật rồi đấy! Nói linh tinh gì thế!"
Không biết là vì bà đẩy ra vội quá chạm vào vết thương, hay vì quá uất ức, nước mắt Khoái A Loan lại chảy: "Mẹ, con không điên. Con chỉ không dám nói ra mà thôi. Con không muốn cưới thần linh..."
"Thôi đi! Con không sợ vết thương lại đau à. Im miệng ngay!" Khoái Trân Châu trách cứ. Bà ta vội đi ra cửa nhìn, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm. "Con còn nhỏ, biết cái gì. Phối Thiên Hôn rồi sinh con cho thần linh thì địa vị của chúng ta tại nhà chính sẽ không lung lay được. Con hiểu không?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết!" Khoái Trân Châu nhét thuốc mỡ vào tay cô ấy, "Nhà chúng ta đã sai một lần với nhà họ Khoái rồi. Anh của con... May mà lần này thần linh chọn con làm cô dâu, nên bố mẹ mới có thể thẳng lưng lên được. Nếu con không muốn hại c.h.ế.t bố mẹ, thì liệu mà cư xử. Không thì đừng quan tâm chúng ta sống c.h.ế.t thế nào!"
"Mẹ..."
"Đừng gọi mẹ!"
Dứt lời, Khoái Trân Châu nổi giận đùng đùng lao ra cửa, không hề quay đầu lại.
Bên trong kết giới, Thích Mê và Lãng Dữ liếc nhìn nhau, thả thằng bé lớn gan thích nghe trộm ra.
Năm phút trước, Khoái Trân Châu đi vào phòng không được bao lâu thì Khoái Vị Hàng nghịch ngợm mò lại đây nghe lén. Cậu bé bị Thích Mê kéo vào trong kết giới dạy dỗ một trận mới nghiêm chỉnh ra.
Cô ghét nhất là đám trẻ nghịch ngợm m.ô.n.g muội, đánh cho mấy cái thì cậu nhóc đã biết nghe lời, chắc chắn sau này dù có một trăm lá gan, cậu bé cũng không dám nghe lén nữa.
Khoái Vị Hàng ra khỏi kết giới thì hoảng sợ sờ m.ô.n.g nóng rát, sau đó bật khóc toáng lên, vừa chạy vừa gào: "Gia chủ ơi, ma đánh m.ô.n.g con! Ma nữ!"
Thích Mê ló đầu ra: "Nói năng đàng hoàng vào, là ma nữ xinh đẹp."
"?" Khoái Vị Hàng khó khăn quay đầu lại nhìn cô, nhưng rất biết nghe lời gào lên: "Ma nữ xinh đẹp!”
Lãng Dữ cười khẽ: "Đi chứ?"
"Ừ, đi thôi."
Hai người rời khỏi thôn trang nhà họ Khoái. Không biết có phải do cảm xúc của riêng cô không, nhưng Thích Mê thấy càng đi xa khỏi thôn trang nhà họ Khoái thì cô càng thấy dễ chịu, ngay cả mùi bùn gần miếu cũng dễ ngửi hơn rất nhiều.
Hiện là giờ cơm tối. Khói bếp uốn lượn trên không, không khí thoảng mùi bếp lửa khiến người ta thấy rất bình yên.
Lãng Dữ định bước đến mở cửa miếu thờ thì bị Thích Mê ngăn lại. Cậu ngạc nhiên ngoái lại nhìn: "Sao thế?"
"Thật ra..." Thích Mê gãi đầu, "Phương Hân Duyệt trong lớp bọn chị rất nhớ em."
"Nhớ em?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-288.html.]
Lãng Dữ không kiềm được nhướng mày, không hiểu một cô bé bốn tuổi nhớ cậu làm cái gì.
Thích Mê ngượng ngùng cười: "Theo những gì chị biết về cô bé ấy, thì cô nhóc thấy em chắc chắn sẽ hỏi Tiểu Lãng Dữ đã đi đâu. Từ thế giới tận thế đêm vùng cực đến giờ chưa từng gặp lại nhưng cô bé vẫn luôn coi em là bạn tốt.”
Đôi mắt Lãng Dữ lộ vẻ thấu hiểu, cậu cong môi cuói: "Thế chị muốn em phải làm gì bây giờ?"
"Đơn giản thôi. Em cứ nói Lãng Dữ kia về nhà rồi. Em là anh trai của em ấy, đến đây đánh quái thú cùng bọn chị.”
"Thì ra cô giáo Thích dỗ trẻ con như thế à..." Cậu cười, "Được. Chị nói thế nào thì là thế đó."
Nguyệt
Vừa mở cửa, mười cái đầu nhỏ đã xuất hiện, không chớp mắt nhìn họ.
Hai người: "..."
Sau khi rời phòng bếp vào trong viện, Trịnh Viện Viện sợ đám trẻ chạy lung tung nên đã bảo tất cả xếp hàng ngồi ở cửa chính. Cô ấy nghĩ dù sao cửa mở ra hướng ngoài cũng không thấy họ được. Thế nên ngay lúc mở cửa, hai người nhìn thấy một đàn trẻ chống má ngồi xếp hàng.
May mà trong phòng có tiếng nói chuyện, thái và xào rau ồn ào, nên bọn trẻ không để ý tới những gì hai người nói khi đứng bên ngoài. Thấy Thích Mê và một anh trai cùng ở thế giới trước đó sóng vai với nhau, Diệp Thù Thi nghiêng đầu, hỏi một câu kinh người: "Cô giáo Thích ơi, hai người đang hẹn hò ạ?"
Thích Mê: "?"
Lãng Dữ lặng lẽ lảng tránh ánh mắt mọi người, đằng hắng rất mang tính chiến thuật.
Thích Mê bất đắc dĩ cười, đưa tay chọt mặt cô bé. Không hiểu cấu tạo não của đứa trẻ này là như thế nào nhỉ: "Nam với nữ đi với nhau là hẹn hò à? Con còn nhỏ mà cổ hủ thế."
Diệp Thù Thi lại có lý có tình, nghiêm túc nói: "Con xem tivi thì trai gái yêu nhau là hỏng hết việc lớn. Cô giáo Thích hôm nay quên mua thức ăn rồi đúng không?"
...
!
"Đúng là quên thật." Cô chỉ lo tìm giấy thông hành mà quên mất đàn trẻ nhao nhao đòi ăn ở nhà.
"Đấy cô xem." Diệp Thù Thi thở dài, bất đắc dĩ lắc cái đầu nhỏ.
Ai dà~~~
Mười cô nhóc cậu nhóc học theo, cùng thở dài, lắc lắc cái đầu nhỏ bày tỏ sự bất đắc dĩ.
Ngô Mộc Thần ôm mặt, lo lắng nói: "Cậu của tớ vừa đi làm về, ngồi chưa ấm chỗ đã vội đi mua thức ăn. Nhưng mà cậu đáng thương quá, vẫn chưa nói chuyện được, không biết có mua được không đây."
Lúc này, Trịnh Viện Viện nhịn không được nữa, bê hai đĩa xào mà chị Lê vừa mới làm ra gọi mọi người: "Thầy Đỗ đi cùng chú Trần mà, chắc chắn là mua được đồ ăn. Các con đói rồi đúng không? Tới đây ăn đã nào."
"May quá có cơm ăn rồi."
"Ăn thôi ăn thôi!"
"Đói lắm rồi."
...
Đám trẻ vừa nghe thế thì lập tức bừng bừng khí thế kéo ghế nhỏ ra. Chỉ để lại Thích Mê đứng ở cửa không biết nên nói gì: Bọn trẻ này nói nhiều như thế, hóa ra là vì đói đến trầm tư à?
Bọn trẻ vừa ngồi xuống, sự náo nhiệt vừa nãy liền biến mất. Các bé nhớ rõ quy định "Ăn cơm không được nói chuyện". Ai cũng im lặng ăn, ai cũng là người lớn thu nhỏ.
Mọi người vừa ăn xong thì Đỗ Thụy và Trần Bán Tiên đi mua thức ăn về. Trần Bán Tiên chưa ở riêng một mình với Đỗ Thụy bao giờ, càng không biết anh có năng lực nguyền rủa. Anh ta vừa đi vào thì làm như phát hiện ra bí mật động trời nào đó, chạy lại hỏi Thích Mê: "Cái người thanh niên đi với tôi bị câm điếc à? Anh ta chẳng nói gì cả, mua đồ cũng dùng tay ra hiệu."
Để thể hiện lòng thương người, anh ta còn dùng giọng đồng cảm.
Thích Mê khẽ cười, nhận đồ ăn anh ta cầm: "Anh ta bị đau họng thôi, không phải bị câm. Anh không cần nói chuyện bằng giọng đó đâu."
"A."
Hai người vừa nói vừa đặt đồ ăn lên bàn, Thích Mê đột nhiên nhíu mày: "Đồ ăn này..."
"Đồ ăn bị làm sao à?"
Lúc này, Diệp Thù Từ không biết đang chú ý cái gì và Lãng Dữ đột nhiên một trước một sau đi tới, khiến Trần Bán Tiên đờ cả người. Thấy không khí có vẻ không đúng lắm, Đỗ Thụy mấp máy miệng hỏi có chuyện gì.
"Đồ ăn này không ổn lắm." Thích Mê đưa tay ra hiệu.
Diệp Thù Từ nhón chân bám lấy bàn, kéo túi nilon lên nhìn, nói: "Thịt này không ăn được."
"Vì sao?!" Trần Bán Tiên cả kinh, "Chỗ thịt này trông rất ổn mà, sao lại không ăn được?"
"Không chỉ mỗi thịt thôi đâu, chỗ đồ này không ăn được." Lãng Dữ lạnh lùng nói, dứt lời định cầm hai túi đồ ném đi.
Trần Bán Tiên vội kéo Lãng Dữ lại. Hôm nay anh ta hì hục vất vả chạy ngược chạy xuôi suốt cả ngày, lúc nào cũng phải nhớ tới miếng thịt này mới thấy đỡ mệt, nhưng hai người này bảo không được ăn là không cho ai ăn. Lão già hơn năm mươi như anh ta sắp ức phát khóc lên đây.
Lãng Dữ nhíu mày, đảo tay dốc ngược tất cả đồ ăn trong túi ra bàn.
"Sẽ hơi kinh đấy. Có muốn xem không?"
Thích Mê vừa nghe thấy thế, vội đưa tay bịt mắt Diệp Thù Từ.
Lãng Dư vung tay gọi Quy Trần ra, nhẹ nhàng vung qua chỗ thức ăn trên bàn nhẹ. Cải thìa vốn xanh biếc và thịt ba chỉ tươi ngon đột nhiên biến thành đồ bằng giấy tạo thành. Trên đó còn có gì đó nhúc nhích, khi dùng d.a.o rạch ra thì thấy trong đó là một đống sâu bò lúc nhúc. Những con sâu này màu tím lịm, quấn với nhau thành một cục.