Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 287

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:09:48
Lượt xem: 3

Điền trang nhà họ Khoái hoàn toàn yên tĩnh, tiếng gào thét cũng bị che giấu.

Khi hai người bọn họ đi ngang qua sảnh đường cũ thì nhìn thấy ông lão chủ nhà đang ngồi nghiêm chỉnh trên vị trí của người có địa vị cao để phát biểu, phía dưới có rất nhiều tiểu bối quỳ gối, thậm chí bọn họ còn không dám ngẩng đầu lên.

Băng qua phòng khách, đi qua hành lang, khi hai người bọn họ ngửi thấy mùi hương trầm càng ngày càng dày đặc thì hai chiếc lư hương đặt trong từ đường thờ thần linh xuất hiện trước mặt bọn họ.

Nếu để ý kỹ thì hai chiếc lư hương này có rất nhiều vấn đề.

Lư hương bị chia thành mấy ô vuông, phần tro trong mỗi ô đều cắm một tấm gỗ khắc ngày tháng năm, điều này cho biết rằng phần hương hỏa nào được mang về từ lần Phối Thiên Hôn nào.

Dựa theo thời gian Khoái Bác đã cung cấp, Thích Mê tập trung tìm những ô thuộc về mấy tháng trước đó. Một ô có phần hương hỏa rất sâu, cô dùng tấm gỗ đào một lúc lâu mới tìm được một góc giấy vẫn chưa cháy hết, sau khi lấy bức ảnh ra để so sánh thì quả thật các hình vẽ trên đó trùng khớp với giấy thông hành.

Thích Mê cau mày, không khỏi suy nghĩ rằng tấm giấy thông hành này đến từ đâu, tại sao phải thiêu hủy nó, địa phương nơi đặt cung điện dưới lòng đất của Chủ Thần thì hẳn là chỉ có những người thuộc nhà họ Khoái mới có thể đi vào. Vì vậy ngoại trừ Khoái Bác ra thì bên trong điền trang nhà họ Khoái này có thể đã từng có hoặc hiện tại đang có một người chơi khác sao?

Cô nhét mảnh giấy vào trong túi áo, nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt của từ đường thờ thần linh này, có lẽ dấu vết của sự trừng phạt vào ngày hôm qua vẫn chưa tản đi hết, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi m.á.u tanh.

“Em nói thử xem, thần linh sẽ thích nhìn thấy m.á.u sao?” Cô hỏi.

Trong trí tưởng tượng của hầu hết mọi người thì thần linh đều rất từ bi, là cái loại từ bi mà đến cả con kiến cũng sẽ không nỡ giết, giống như thiên sứ không bao giờ thích mùi m.á.u tanh, vậy thì hẳn là thần linh cũng sẽ không bằng lòng nhìn thấy loại trừng phạt tàn bạo như vậy mới đúng. Nhưng những người ở nhà họ Khoái lại nói đây là ý chỉ của thần linh, bọn họ trình diễn loại thảm kịch đó ở trong này hết lần này đến lần khác.

Lãng Dữ lặng lẽ ngẩng đầu lên, sau khi suy nghĩ trong một lúc mới nói ra một câu trả lời mà cô chưa bao giờ cân nhắc đến.

“Hẳn là các thần linh sẽ không quan tâm có nhìn thấy m.á.u hay không. Cực khổ của nhân loại bọn họ không nhìn thấy, cũng không cần phải nhìn thấy. Bởi vì đối với bọn họ thì điều đó không quan trọng một chút nào.”

Giọng nói của cậu lạnh lùng, làm tăng thêm sự lạnh lẽo khó hiểu cho khung cảnh trang nghiêm và yên tĩnh này.

Thích Mê lạnh nhạt nở một nụ cười: “Cũng đúng, điều đó hẳn là không quan trọng một chút nào. Cũng giống như nhân loại sẽ không quan tâm đến con kiến cũng như hỏi con kiến rằng nó đã sống như thế nào.”

Thật đáng tiếc, mặc dù là vậy nhưng gia tộc nhà họ Khoái vẫn cố chấp và cứng nhắc sống theo ý chỉ của thần linh, giống như một đàn kiến ngoan đạo đang cầu xin nhân loại ban ân cho, điều này không chỉ vô lý mà còn rất nực cười.

Khi thấy cô nhìn cánh cửa không nhúc nhích thì Lãng Dữ liếc mắt nhìn rồi hỏi: “Chị muốn đi vào xem thử à?”

“Không đi, xúc phạm đến thần linh của người khác là không tốt.”

Trong khi bọn họ đang trò chuyện thì cuộc họp của nhà họ Khoái đã kết thúc, đại quân của nhà họ Khoái do ông lão chủ nhà Khoái Vị Thiên dẫn đầu đang vội vã bước ra khỏi sảnh đường.

Hai người bọn họ lùi sang một bên.

Khoái Vị Thiên cúi đầu liếc nhìn lư hương rồi đột nhiên nổi giận, quay đầu lại chất vấn những hậu bối đang cúi đầu kia: “Là ai trong các người đã động chạm vào lư hương hả?”

Đám hậu bối dồn dập quỳ xuống, kêu to oan uổng: “Không có ạ, làm sao chúng con dám động vào lư hương của thần linh chứ.”

Khoái Vị Thiên nhìn quanh một lượt, thấy không có ai thừa nhận thì gõ mạnh cây gậy xuống đất hai lần: “Chờ ta đi hỏi thần linh là sẽ biết được ai làm!”

Ông ta trừng mắt, rút ra ba nén nhang, thắp lên rồi cắm vào lư hương. Sau đó ông ta cao giọng dặn dò những hậu bối quỳ ở chỗ này chờ, còn bản thân ông ta thì tiến vào từ đường một mình.

Thích Mê vô cùng hứng thú khoanh tay lại, cô muốn nhìn thử xem vị thần linh này thật sự có thể nhìn thấy rõ trời đất hay không, có thể bắt được kẻ đầu sỏ là cô hay không.

Nhưng sự thật được chứng minh là cô đã quá coi trọng vị thần linh này rồi. Chẳng bao lâu sau, Khoái Vị Thiên chống gậy sải bước ra ngoài, đập cây gậy lên cơ thể của một người hậu bối giới tính nam.

“Thần linh nói là do thằng nhóc là mày làm ra, ngay lập tức tiếp nhận hình phạt cho ta!”

Người đàn ông: ???

Bỗng dưng bị oan ức như vậy, con ma đen đủi này hét lên rằng mình bị oan: “Không phải tôi đâu ông chủ, tôi còn chưa từng đến nơi này, thật sự không phải tôi làm!”

“Cậu đang chất vấn thần linh sao? Người đâu, giải cậu ta xuống cho ta, phạt đánh!”

“Rõ!”

Những con người này, dưới cái được gọi là mệnh lệnh của thần linh, hoàn toàn không nghi ngờ trò bói toán này là thật hay là giả. Thần linh nói người đó là ai thì chính là kẻ đó. Thế là con ma đen đủi này đã bị mấy người đàn ông trẻ khỏe giải đến trước tượng thần, mạnh mẽ ấn vào một băng ghế dài chuyên môn sử dụng khi trừng phạt.

Ngay khoảnh khắc thanh gỗ dày màu đen sắp hạ xuống thì đột nhiên một luồng sức mạnh giữ c.h.ặ.t t.a.y của người kia.

Ngay lập tức, bức tượng thần linh với đôi mắt u sầu trước mặt đột nhiên tỏa ra luồng ánh sáng kỳ lạ và một giọng nói dài miên man bất diệt dường như đang truyền tải lòng từ bi đến chúng sinh muôn loài thông qua chân thân này.

Ánh sáng vàng rực rỡ này chói mắt đến mức không ai dám nhìn thẳng vào, mọi người đều cúi người quỳ lạy, bằng lòng thần phục.

Xương rắn trong sơ đồ Bát Quái Lục Diệu đột nhiên dịch chuyển, xuất hiện một đồ án chưa bao giờ xuất hiện trước đây.

Khoái Vị Thiên bận bịu cầm lấy cuốn Thần Ý Đối Chiếu Thư cũ kỹ ố vàng bên cạnh, cẩn thận lật từng trang để tìm kiếm.

Đây là vật mà tổ tiên mấy trăm năm trước của bọn họ để lại, có thể phiên dịch một cách rõ ràng mệnh lệnh mà thần linh đã ban ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-287.html.]

Thời điểm lật đến trang cuối cùng thì cơ thể của Khoái Vị Thiên hơi cứng đờ, môi mấp máy.

Trên đó có viết hai cách giải thích: [Lòng từ bi đối với thế giới], [Lòng từ bi].

Lãng Dữ quanh năm tiếp xúc với ám vật, nên cũng hiểu một chút về huyền học lại có kết giởi ẩn thân. Mọi người chỉ thấy xương rắn ở dưới đất tự dưng cử động thì tưởng thần thánh hiển linh, nên không hề nghi ngờ gì kết quả này.

Thích Mê siết chặt cánh tay trái, hạn chế âm thanh phát ra.

Nguyệt

Hậu bối kia có thể thoát nạn thì cảm động tới rơi nước mắt, quỳ xuống lạy thần linh.

Hai người nháy mắt với nhau, men theo đoàn người đi ra khỏi từ đường. Họ đi xa lắm rồi, nhưng vẫn nghe giọng già cả của Khoái Vị Thiên nức nở: "Thần linh hiển thế!" Ông ta không biết toàn bộ chuyện vừa rồi đều do hai người trẻ nọ đang bày trò mà thôi.

Thích Mê bất đắc dĩ cười: "Đúng là phong kiến và mê tín hại c.h.ế.t người ta."

Huyền học là thứ đoán không ra, xem không hiểu, từ trước tới nay luôn tin thì là đúng, không tin thì là sai. Cái cách giả làm thần linh hạ phàm này hoàn toàn là trò lừa

đảo, cô vì vội cứu người nên mới phải dùng. Cách làm này nếu bị người có ý xấu lợi dụng thì e cả nhà họ Khoái sẽ thành con rối bị điều khiển.

Cũng có thể... họ đã trở thành rối.

Thích Mê hình như đang trầm tư, cô quay đầu nhìn từ đường mà Khoái Vi Thiên là người đầu tiên đi ra. Cô có trực giác người này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Để làm rõ thời gian cô dâu rời nhà, hai người không vội đi mà quay ngược lại sân tổ chức đám ở sau nhà, chỗ phòng của Khoái A Loan. Dù cách lớp ván cửa, họ vẫn nghe được tiếng khóc nức nở và ngửi thấy mùi thuốc mỡ. Thích Mê bảo Lãng Dữ đứng ngoài cửa, tự bước đến gõ nhẹ hai cái.

"Vào đi." Giọng nói vẫn còn nghẹn ngào đồng ý cho cô vào.

Thích Mê đẩy cửa, Khoái A Loan nằm lỳ trên giường, gương mặt trắng nõn đầy vệt nước mắt, mắt đã sưng vì khóc. Khoái A Loan đồng ý vì không ngờ người bước vào lại là cô, thế là cô ấy ngây cả người, nhưng mấy giây sau lại thấy uất ức quá mà òa khóc.

Thích Mê ra hiệu đừng lên tiếng, sau lại thấy không đành lòng nên giúp cô ấy lau nước mắt.

Khoái A Loan khịt mũi, vừa nắm c.h.ặ.t t.a.y Thích Mê, vừa cố đẩy cô ra: "Sao cô tới đây vậy? Mau đi đi. Nếu ông chủ phát hiện ra cô thì xong đời."

"Yên tâm, họ không bắt được tôi đâu."

Thích Mê rất tự tin trước vấn đề này. Dù hơn vạn người nhà họ Khoái cùng chạy đến thì ra tay hay bỏ chạy đều phải xem cô thích hay không. Nhưng nếu không nhất thiết phải đối đầu, thì tránh được vẫn là hay nhất.

Cô nhìn cô gái mới hơn mười tuổi này. Cô bé vẫn mặc bộ đồ y như ngày hôm qua, eo quấn một tấm vải đỏ, mắt cá chân cũng buộc vải đỏ. Điều khác biệt duy nhất là m.ô.n.g căng lên vì nhét đầy thảo dược để chữa trị.

Hôm qua chỉ gặp thoáng quA, hôm nay bị bàn tay nhỏ bé của Khoái A Loan siết chặt, cô mới thấy tay của cô bé này vừa nhỏ vừa mềm, yếu đuối như không có xương vậy.

Khoái A Loan lau nước mắt: "Cô tìm tôi làm gì thế?"

"Đỡ hơn chưa?" Thích Mê liếc xuống nhìn chỗ bị thương của cô.

Khoái A Loan lắc đầu, nhếch khóe miệng: "Yên tâm đi. Tôi là cô dâu do thần linh chọn, gia chủ dù sao vẫn nương tay, lại cho thuốc tốt nhất để trị liệu. Tôi không sao, nhưng mà Tiểu Vân..." Cô im lặng một lát, rồi lại không nhịn được òa khóc: "Tay đứt ruột xót. Bọn họ nỡ lòng nào dùng kìm sắt nhổ từng móng tay của Tiểu Vân. Cô ấy đau thế nào, hận tôi tới thế nào chứ."

Sợ giọng mình lớn quá, Khoái A Loan cứ dùng chăn che mặt, đôi vai gầy yếu run rẩy. Chăn trên giường đã bị nước mắt cô cô thấm ướt. Hẳn đứa trẻ này đã khóc suốt cả buổi tối.

Thích Mê thở dài, vô thức đưa tay lên an ủi. Nhưng cô chợt nhớ tới "Cảnh báo giá trị sinh mệnh giảm sút" thì đành hạ tay xuống.

Sau mấy phút gào khóc, Khoái A Loan mới rút vài tờ giấy ra lau nước mắt nước mũi. Thấy tâm trạng của cô gái đã ổn định hơn, Thích Mê mới hỏi tới việc chính: "Sinh nhật cô vào ngày nào?"

Theo phong tục của nhà họ Khoái, chỉ ngày đón dâu thì thần miếu ở cung điện dưới lòng đất mới mở ra. Nếu có thể phát hiện một mảnh giấy thông hành ở đó, thì cô nghĩ mình có thể xen lẫn vào đoàn đưa dâu để điều tra.

Khoái A Loan ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Cô muốn hỏi ngày đưa dâu của tôi hả?"

"À... Phải." Thích Mê tránh ánh mắt của cô gái.

Khoái A Loan thả tay cô ra, đột nhiên hạ giọng: "Năm ngày sau là sinh nhật mười tám tuổi của tôi. Đó là ngày đưa dâu."

Thích Mê ồ một tiếng, ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt Khoái A Loan có thêm vẻ chấp nhận sống c.h.ế.t là số phận.

Nói cách khác đó là sự thỏa hiệp.

"Tâm sự với tôi được không?" Khoái A Loan nở nụ cười nhạt, từ phía này nhìn sang dường như là cầu xin. Cô ấy đẩy chăn sang một bên, dành ra một chỗ trống, vỗ lên đó ý bảo Thích Mê ngồi xuống.

Thích Mê vô ý thức liếc ra ngoài cửa rồi ngồi xuống.

Gian phòng rơi vào im lặng.

Khoái A Loan ngồi trên giường, hai tay chống má. Dù cô sắp thành cô dâu, nhưng từng cử chỉ vẫn đầy vẻ ngây thơ của thiếu nữ. Cô ấy nhìn Thích Mê một lát, miệng cười càng rõ.

 

Loading...