Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 286

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:09:23
Lượt xem: 3

Thích Mê khẽ cau mày, nhưng sau đó khi ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy mỉa mai: “Ngày hôm qua bởi vì Khoái A Loan bị đau bụng mà nhà họ Khoái đã phái người bắt tôi trở lại, chuẩn bị đánh c.h.ế.t tôi bằng gậy. Nhưng kết quả thì sao? Bởi vì một câu nói thiếu tôn trọng mà bọn họ lại đánh cô dâu Phối Thiên Hôn, người bị bọn họ lợi dụng chỉ còn nửa cái mạng, quả thật là thú vị.”

Nếu như không biết tin tức của giấy thông hành có lẽ đang ở nhà họ Khoái thì cô hoàn toàn không muốn đi đến nơi g.i.ế.c người không nhả xương kia.

Cô ngẫm nghĩ một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Lãng Dữ: “Chị muốn đến nhà họ Khoái xem thử, em có muốn đi cùng không?”

Nếu muốn âm thầm lẻn vào nhà họ Khoái thì mượn kết giới ám vật sẽ tương đối thuận tiện hơn.

Lãng Dữ khẽ cười đồng ý, sau đó ngón tay của cậu cử động một cách ăn ý. Đột nhiên, một tia sáng như đom đóm bao vây toàn thân cậu, bóng dáng của hai người bọn họ dần dần biến mất do kết giới ám vật tạo thành.

Thực ra hai người bọn họ vẫn đang đứng tại chỗ nhưng nếu nhìn bằng mắt thường sẽ không thể nhìn thấy được.

“Ôi trời ơi, con mẹ nó! Tại sao bọn họ lại đột nhiên biến mất vậy?” Trần Bán Tiên căng cổ họng kêu gào ngay sát bên tai khiến Thích Mê ghét bỏ che lỗ tai lại. Ngay sau

đó, cô đã nhìn thấy anh ta khóc lóc thảm thiết chạy về phía Khoái Lương: “Cậu có nhìn thấy không lão Khoái. Cái đó, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt mà hai người đó đã biến mất không còn tăm hơi! Ôi trời đất ơi, đáng sợ quá!”

Nguyệt

Sau đó, anh ta lại cao giọng hét lên vài câu nhưng Thích Mê cũng không nghe thấy nữa, chủ yếu là cô không có hứng thú để nghe nên trực tiếp rời đi cùng Lãng Dữ.

Ngày xưa khi Lãng Dữ đến nơi này thì cậu thường ngồi ở trong ngôi đền đó một lát là sẽ đi ngay, chưa bao giờ đi sâu vào trong đường. Thật không ngờ càng đến gần điền trang nhà họ Khoái thì tiếng rên la của đám ma quỷ càng ngày càng thê thảm hơn.

Không phải, thậm chí chúng không phải là ma quỷ mà là một số sinh vật bí ẩn mà cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Đôi mắt của cậu đột nhiên trầm xuống, cẩn thận nhìn xem những thứ kia là thứ gì.

Chúng có hình dáng giống con người nhưng không hoàn toàn giống người, chúng càng giống với người giấy hơn nhưng làn da của chúng mịn màng hơn người giấy. Toàn bộ cơ thể và khuôn mặt đều phủ đầy phù văn màu đen, tạo ra một cảm giác kỳ lạ không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Vài phút sau, nhờ vào sự hướng dẫn của đám ma quỷ đã bị Lãng Dữ điều khiển, hai người bọn họ vô cùng dễ dàng đi đến một căn phòng vừa dài vừa hẹp giống như quan tài và tìm được Khoái Bác.

Tuy rằng bị những vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện này dọa sợ khiến cho Khoái Bác nhảy dựng lên, nhưng dù sao cũng là một người chơi thế giới tận thế nên anh ta đã bình tĩnh lại một cách nhanh chóng, buông bát đũa trên tay xuống rồi nói: “Các người tìm tôi có chuyện gì không?”

“Hẳn là anh có thể đoán được thân phận của chúng tôi.” Thích Mê kéo ghế ra ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh có tin tức về giấy thông hành không?”

Khoái Bác lắc đầu: “Không có, hơn nữa tôi cũng không định tìm.”

Thích Mê và Lãng Dữ liếc mắt nhìn nhau, hỏi: “Tại sao vậy?”

“Bởi vì cuộc sống ở nơi này đủ tốt rồi. Vậy nên tôi không có lý do gì để liều mạng như vậy vì một cái thần điện mơ hồ cả.” Khoái Bác mỉm cười rồi nói: “Cô có thể tìm được tôi vậy thì cô đã có sự hiểu biết nhất định về cái thế giới này rồi đúng không? Ở trong cái thế giới này, chúng ta không cần phải phấn đấu, không cần phải lo lắng, mỗi ngày chỉ cần làm việc theo quy định là được. Vừa mở mắt là thấy vàng bạc châu báu chất cao như núi, nhắm mắt lại là người đẹp vừa mềm mại vừa thơm tho trong vòng tay. Cô cảm thấy tại sao tôi lại không thể hưởng thụ cuộc sống ở đây chứ?”

Thích Mê nhìn chăm chú vào anh ta trong một lát rồi từ từ dựa người vào lưng ghế ở phía sau: “Anh sống rất tốt ở nhà họ Khoái sao?”

“Tất nhiên rồi, tôi có ba bà vợ xinh đẹp, còn có một căn phòng chất đầy vàng bạc châu báu và sơn hào hải vị không ăn hết, có cái gì không tốt chứ?”

“Vậy anh không lo sợ rằng sẽ có một ngày anh trở thành vật hy sinh hay sao? Sau khi c.h.ế.t rồi còn phải phù hộ vinh hoa phú quý của nhà họ Khoái nữa?”

Khoái Bác cười lắc đầu: “Chuyện nay tôi đã tìm hiểu rất cẩn thận rồi, tuổi thọ của nhà họ Khoái đều rất dài, những người hơn 70 tuổi mới c.h.ế.t thực sự rất nhiều. Đến lúc đó tôi đã hưởng thụ âm đức được mấy chục năm rồi, dù cho có c.h.ế.t thì tôi cũng không lỗ chút nào, có quay lại báo đáp nhà họ Khoái thì cũng không có gì là đáng trách cả.”

Thích Mê nhìn anh ta, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hai chữ: Tẩy não.

Cuộc sống không cần bận tâm đến cơm ăn áo mặc của nhà họ Khoái đã hoàn toàn tẩy não và đồng hóa anh ta.

Nghe lời này xong, cô biết đã không còn gì để nói tiếp được nữa nên chậm rãi đứng lên: “Xem ra anh đã sắp xếp xong cuộc sống của bản thân rồi, vậy nên tôi không còn gì để nói nữa. Nhưng trong tay anh thật sự không có tin tức gì về giấy thông hành sao?”

“Không có.” Khoái Bác nói một cách nghiêm túc: “Nhưng theo trực giác của tôi thì giấy thông hành chắc chắn là có quan hệ mật thiết với nhà họ Khoái…” Nói tới đây thì anh ta thay đổi chủ đề, cười như không cười đánh giá đôi mắt của Thích Mê: “Nhìn kỹ thì cô cũng rất xinh đẹp, mang lại cảm giác hoàn toàn khác biệt với những người phụ nữ của nhà họ Khoái. Cô có muốn ở lại với tôi không, có thể thuận tiện tìm kiếm giấy thông hành ở nơi này?”

Lãng Dữ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào anh ta.

Thích Mê hừ lạnh, hoàn toàn không có hứng thú: “Tôi tự có biện pháp của mình, không cần đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-286.html.]

Khoái Bác còn tưởng rằng Thích Mê là đang ghét bỏ anh ta, sắc mặt lộ ra vẻ không vui, nói: “Ôi chà, cô đang ghét bỏ địa vị của tôi không cao sao? Không có vấn đề gì, trong nhà họ Khoái vẫn còn rất nhiều người đang chờ lấy vợ kìa. Ông lão góa vợ chủ nhà họ Khoái vẫn đang tìm một cô vợ để xung hỉ, cô có muốn đến đó xem thử không? Nói không chừng cô có thể tìm thấy hạnh phúc đời người ở trong này thì sao?”

Không biết có phải do ở nơi này quá lâu hay là do tính cách vốn có của Khoái Bác khiến người ta khó chịu, mỗi động tác vung tay nhấc chân đều tràn ngập ánh mắt hôi hám của một người đàn ông thấp hèn.

Vốn là lần này không thu hoạch được gì khiến cho Thích Mê cảm thấy hơi thất vọng, bây giờ lại vô duyên vô cớ bị người đàn ông này nói chuyện một cách quái gở

như vậy khiến cho vẻ mặt của cô càng thêm khó chịu, cô nhìn chằm chằm vào anh ta, nói: “Anh nói lại một lần nữa xem?”

Ngặt nỗi vị Khoái Bác này lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cố ý cao giọng nói: “Đừng tức giận, một người khác họ như cô gả tới nơi này cũng không tính là thiệt thòi. Biết đâu thân thể của ông lão chủ nhà góa vợ kia vẫn còn sử dụng được mà! Cô không thử thì làm sao biết được chứ!”

Vừa dứt lời, một đĩa thức ăn bất ngờ đập vào cổ họng Khoái Bác, anh ta đau đớn đến mức ho dữ dội không ngừng, khuôn mặt cũng nhanh chóng đỏ bừng lên.

Thích Mê cử động cổ tay và nắm lấy cổ áo anh ta: “Có lẽ là do đã rất lâu rồi tôi không tham gia vào trò chơi thế giới tận thế nên suýt nữa đã quên mất rằng hầu hết người chơi đều có bộ mặt thật giống như anh.”

Hồi tưởng lại hai thế giới tận thế mà bọn họ vừa mới trải qua thì thật sự rất may mắn khi bọn họ gặp được rất nhiều người tốt bụng, chẳng hạn như Tề Tư Vân, Lão Ngụy và Liêu Dương, họ thật sự đã giúp đỡ cô rất nhiều. Vì vậy, cô đã quên mất một sự thật rằng những người như Kiều Dã và Khoái Bác mới chiếm đa số. Mặc dù anh ta biết tin tức về giấy thông hành nhưng anh ta cũng sẽ không hào phóng đến mức nói cho tất cả những người chơi giống như cô.

Đồng thời loại đàn ông mồm mép ti tiện như thế này thường có một đặc điểm chung là đặc biệt không thể chịu được sự từ chối của người khác, nếu người phụ nữ nào dám làm trái ý của bọn họ thì bọn họ sẽ dùng những lời nói ác ý bẩn thỉu để tấn công đối phương trong từng giây từng phút.

Thích Mê nắm lấy cằm của Khoái Bác, nói một cách lạnh lùng: “Anh có còn cần cái miệng này nữa không? Tôi có thể giúp anh xé nát nó.” Nói xong, cô tóm lấy một đôi đũa trên bàn, ấn mạnh đầu nhọn lên môi anh ta, nhìn anh ta bằng ánh mắt dữ tợn và nói: “Có muốn tôi thử xiên đôi đũa này vào miệng anh không? Để xem ba người vợ của anh có thích không, nhé?”

Thông thường những người mang khuôn mặt này rất giỏi xem xét thời thế, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, chỉ cần gặp đối thủ lợi hại hơn sẽ ngay lập tức trở nên sợ hãi: “Tôi sai rồi, xin lỗi cô! Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Vào thời điểm đưa cô dâu Phối Thiên Hôn xuất giá lần trước, nhà họ Khoái đã mang về một nắm hương hỏa từ cung điện dưới lòng đất của Chủ Thần, tôi đã phát hiện ra một góc của giấy thông hành bên trong nắm hương hỏa.”

Thích Mê dừng lại hai giây, cười lạnh nói: “Xem ra nói chuyện đàng hoàng tử tế thì không được nhưng dùng vũ lực lại có hiệu quả nha.”

Khoái Bác ngượng ngùng cười một cái, trong lòng đã hối hận ngàn vạn lần từ lâu: Tự dưng tôi lại chọc giận cô ta làm cái gì chứ!

Thích Mê hỏi: “Nơi thờ phụng hương hỏa ở đâu?”

“Ngay cửa ra vào từ đường thờ tượng thần của chủ nhà.”

Thích Mê nhìn về phía Lãng Dữ, Lãng Dữ hiểu rõ gật đầu, phất tay ra hiệu cho đám ám vật đi tìm.

Sau mấy phút yên lặng, nhìn thấy hai vị này không có ý muốn rời đi, Khoái Bác ngập ngừng mở miệng hỏi: “Hai vị vẫn chưa đến từ đường sao?”

Thích Mê liếc nhìn, xua đuổi anh ta với vẻ chán ghét: “Nghe nói anh là bác sĩ tư nhân của nhà họ Khoái, Khoái A Loan đau bụng là vì bị bệnh gì vậy?”

Khoái Bác bóp bóp quai hàm bị siết đau, ngoan ngoãn trả lời một cách thành thật: “Không có gì. Chỉ là bị chướng khí do bệnh dạ dày thông thường thôi. Cái bụng bị quấn như vậy mà còn tiêu hóa tốt được thì mới là kỳ lạ đó.”

“…”

Thích Mê càng không có gì để nói, đây là do cô có năng lực để chạy trốn, nếu đổi lại là một người có họ khác không có năng lực mà bị người nhà họ Khoái bắt trói trở về và bị dùng gậy đánh c.h.ế.t chỉ vì chứng đầy hơi thông thường? Thật sự là không công bằng.

Lúc này, Lãng Dữ khẽ ho một tiếng, dùng ngón tay chỉ về một phương hướng.

Thích Mê ngay lập tức đứng dậy, vỗ vỗ lên bả vai Khoái Bác, cười đe dọa nói: “Lần sau không được nói mấy câu nói đùa mà anh tự cảm thấy buồn cười này nữa, hiểu không?”

“Đã hiểu, đã hiểu.”

Cô duyên dáng xoay người, những đốm ánh sáng nhỏ như đom đóm vây chung quanh cơ thể cô rồi làm biến mất bóng người trong chớp mắt.

Nhìn thấy hai người bọn họ đi rồi, Khoái Bác nhỏ giọng chửi bới một trận. Nhưng vừa mới cầm đôi đũa lên chuẩn bị ăn tiếp thì đột nhiên hai tay anh ta giống như không nghe theo sự sai khiến, chúng cầm chiếc đũa lên rồi chọc liên tục vào miệng anh ta.

Khi Lãng Dữ bước ra cửa phòng thì nhẹ nhàng liếc nhìn vào trong, đôi môi mỏng khẽ mở: “Chơi đùa với anh ta cho thật tốt và dạy anh ta biết phải sử dụng cái miệng này như thế nào.”

Đám ma quỷ tuân theo mệnh lệnh, chơi đùa cực kỳ cuồng loạn. Hiện tại xung quanh đang phủ đầy kết giới, cho dù tiếng hét của anh ta có lớn đến mức nào đi nữa thì cũng không thể lọt ra bên ngoài được.

 

Loading...