Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 281

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:06:01
Lượt xem: 5

Cây khô hẳn là đã vùi xuống mặt đất, mơ hồ còn có thể thấy được những lá cây héo, cây cối cao vài thước chiếm toàn bộ không gian sinh hoạt, như tấm chắn thiên nhiên bao quanh miếu.

Thích Mê xua xua tay, ra hiệu cho bọn họ đứng xa ra một chút.

Chỉ thấy cô hất con d.a.o lựa ở chợ lên, điểm nhẹ vào mắt trái, thoáng chốc thân cây trước mắt bị đường cong cắt thành từng mảnh. Cô c.h.é.m vào chỗ sậm màu nhất, bách phát bách trúng, chẻ cây thành hai phần, chậm rãi ngả ra hai bên.

Không biết bọn nhỏ học được ở đâu, lúc cây khô dần dần đổ xuống, mấy đứa nhỏ trong nhóm đều đồng loạt hô lên: “Cây đổ rồi—— Cẩn thận ——”

Những giọng nói trẻ con vô cùng hồn nhiên dễ thương.

Thích Mê khẽ cười, tiếp tục tập trung vào công việc.

Cô đặt nửa cây khô đã chặt qua một bên tạo thành bàn ăn cơm dài, những nguyên liệu còn lại thì làm thành mười cái thớt gỗ đơn giản. Cẩn thận dùng giấy ráp đánh bóng, bàn dài và thớt gỗ sẽ không làm tổn thương tới làn da của bọn nhỏ, sau một hồi bận rộn chuẩn bị đồ ăn trong bếp, băng ghế bên này cũng đã làm xong.

Món ngon lên bàn, đám người ngồi vây quanh, mới vừa rồi còn vui cười thì vừa ngồi xuống đã không hề phát ra một tý âm thanh nào.

Tờ giấy quy tắc thường ngày mà Trần Bán Tiên viết được treo trên tường miếu thờ, trong đó có một quy tắc chính là [Ăn không nói ngủ không nói]. Giống y hệt điền trang nhà họ Khoái hôm nọ, người nào người nấy cắm đầu ăn cơm, đến húp canh cũng không phát ra động tĩnh, tiếng động duy nhất được cho phép đó chính là tiếng đũa hoặc thìa va chạm với bát đĩa.

Nếu không tuân thủ, sẽ bị rớt điểm HP.

Thích Mê cúi đầu ăn cơm, ánh mắt lén lút dò xét những người khác. Bọn họ không giống như người mới đến, Khoái Lương và chị Lê tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt, ánh mắt chỉ đặt lên chén cơm của mình và món ăn trên bàn, ngay cả trên mặt Trần Bán Tiên cũng không có biểu cảm gì, chỉ có lúc ăn đến món thịt mới thoáng biểu lộ cảm xúc vui vẻ.

Không giống bọn họ, mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại chạm vào nhau.

Bọn nhỏ nhìn bầu không khí cùng sắc mặt đều rất hiểu chuyện, thấy vậy đều không nói lời nào, cũng không phát ra âm thanh, ngoại trừ việc Dương Thắng Tráng bất ngờ hắt xì hơi thì mọi chuyện đều tốt.

Thế là sự yên tĩnh quỷ dị của bữa cơm cũng kết thúc.

Địch Vân Đồng nhỏ tuổi nhất biểu lộ mười phần mất tự nhiên buông thìa xuống, đám người đứng dậy rời bàn, trong miếu mới lập tức lại trở nên náo nhiệt.

Biểu cảm chị Lê chuyển biến vô cùng nhanh, lúc ngồi tại chỗ như con rối không có linh hồn, đứng dậy sau một giây thì gương mặt tươi tắn cười rộ lên: “Phòng bếp nhỏ lắm, mấy người ngồi đi, tôi đi rửa chén.”

Thích Mê không lên tiếng nhìn chị Lê cướp đi đống chén trong tay mình, nét mặt kỳ quái nhìn những quy tắc lít nha lít nhít trên tường.

Trong đó có một quy tắc: [Đến khi người cuối cùng trên bàn ăn buông bát đũa xuống, mới có thể rời tiệc.]

Cô cảm thấy có một cơn ớn lạnh không thể giải thích được.

Cơm trong chén Địch Vân Đồng còn hơn một nửa, rõ ràng đứa nhỏ này vẫn chưa ăn xong, sở dĩ buông thìa xuống, hoàn toàn là bởi vì những người trên bàn tạo cảm giác áp lực cho cậu bé.

Thích Mê thử nghĩ một chút, nếu như cô là người cuối cùng ăn cơm, bị mười mấy ánh mắt nhìn chằm chằm mình, vẫn là kiểu u ám kia, cảm giác ấy khiến da đầu tê dại, chỉ khiến người ta muốn nhanh chóng đặt chén đũa trong tay xuống.

Bỗng nhiên, chị Lê lớn giọng đánh gãy suy nghĩ của cô.

Chị Lê cầm chén cơm trắng còn thừa của Địch Vân Đồng, mặt lộ vẻ khó xử: “Ai da đứa nhỏ này, tại sao có thể không ăn hết cơm chứ, cô giáo Thích nhìn đi, trên tường đã viết rõ ràng không được chừa lại đồ ăn thừa phải tiết kiệm lương thực.”

Không đợi Thích Mê đáp lại, Địch Vân Đồng đã cảm thấy vô cùng ấm ức khóc òa lên.

Dọa chị Lê ở bên cạnh tay chân luống cuống: “Sao lại khóc nữa vậy, cô không nói gì hết mà, cô giáo Thích cô nhìn này…….”

Thích Mê đi qua vỗ vỗ bả vai chị Lê, thuận thế đoạt lấy chén của Địch Vân Đồng: “Không sao, cô đi làm việc đi, chỗ này giao cho tôi.”

“Được, vậy tôi đi rửa chén đây.” Nói xong, chị Lê đầy ẩn ý nhìn thoáng qua Địch Vân Đồng, rồi quay người rời đi.

Mấy phút sau, trong n.g.ự.c Thích Mê, Địch Vân Đồng dần dần bình tĩnh lại, Trịnh Viện Viện kéo thớt gỗ ngồi xuống, lấy một chút đồ ăn mà cậu nhóc này thích, rồi từng chút một đút cho cậu bé ăn.

“Cô giáo Thích, ăn xong bữa cơm này tôi thấy sợ hãi quá.” Trịnh Viện Viện nhỏ giọng nói: “Giữa trưa chúng tôi ra ngoài ăn nên không ngờ tới ngồi trước bàn ăn cơm thế mà phải tuân thủ nhiều quy tắc như vậy, không khí vừa rồi thật sự quá đáng sợ.”

Thích Mê cũng có cảm giác này, nhưng càng đáng sợ hơn chính là bọn họ hoàn toàn không thay đổi được, bởi vì nếu như không là theo quy tắc sẽ bị tuột HP một cách khó hiểu, bọn họ sẽ giống những người ở đây, trở thành tín đồ của quy tắc.

“Phải nghĩ cách để nhanh chóng rời khỏi.” Cô nói.

Nỗi sợ này rất khác so với quái vật hữu hình kia, quái vật làm ta bị thương cũng sẽ khiến ta cảm nhận được một phần đau đớn nhưng bị thương còn có thể nhìn thấy máu, đây đều là những vết thương rõ ràng trên cơ thể.

Nhưng chuyện tuột HP trong vô hình, không đau không ngứa, nếu như không phải cô có kỹ năng, chỉ sợ cô sẽ phải c.h.ế.t bất cứ lúc nào mà không biết.

Những quy tắc này như xiềng xích, cột vào người của bọn họ không có lý do, âm thầm hút máu, thẳng cho đến khi bọn họ tắt đèn.

Đến c.h.ế.t cũng không được yên bình.

*

Sau khi cho Địch Vân Đồng ăn xong, Thích Mê cầm chén không đi đến phòng bếp.

Chị Lê đang lau bếp, thấy cô đi tới liền mỉm cười nhận lấy chén rồi để vào bồn nước, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi nhé, giọng tôi trời sinh tương đối lớn, có phải vừa rồi dọa thằng bé rồi không.”

“Không sao, là do thằng bé nhát gan.”

Chị Lê ngượng ngùng, tốt bụng nhắc nhở: “Nhưng phải để những đứa nhóc kia nhớ kỹ quy tắc thường ngày, không để ý sẽ bị tuột HP, rất nguy hiểm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-281.html.]

Thích Mê nhàn nhạt ừ một tiếng, nói đến đây, ngược lại cô còn đột nhiên sinh ra nghi vấn: “Vì sao mọi người phát hiện mình bị tuột HP? Có thể kiểm tra ở đâu?”

“À, chúng tôi chỉ tuân theo quy củ mà tổ tiên đã để lại, kiểm tra cái gì chứ, chỉ cần sống là đã chứng minh không có việc gì rồi.” Chị Lê cười toe toét, “Nhưng nếu thật sự muốn kiểm tra, có thể tới nơi giống như cung điện Chủ Thần của nhà họ Khoái rồi thành kính cầu khấn, thần linh sẽ nói cho chúng ta còn lại bao nhiêu tinh lực.”

Nguyệt

“À.”

Thích Mê dựa vào tường, nghĩ nghĩ, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở hình giấy thông hành đã quay chụp trước đó ra, hỏi chị Lê: “Cô đã từng thấy thứ này chưa?”

Chị Lê vẩy vẩy nước trên tay, kinh ngạc hỏi: “Trong tay cô là điện thoại sao?”

“Đúng vậy.”

“Wow, điện thoại di động của cô lợi hại thật, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.” Nói xong, cô ấy cũng móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại, là kiểu điện thoại nút ấn cũ, “Đây là điện thoại di động của tôi.”

Thích Mê nhìn thời gian trên điện thoại di động của chị Lê, xác nhận ngày tháng năm giống với trên điện thoại cô, thế nhưng nơi này lại giống như bị lùi hơn mấy chục năm.

Dường như bị chị Lê lớn giọng hấp dẫn, Trần Bán Tiên ung dung thò đầu vào: “Điện thoại gì cơ?”

Thích Mê lắc lắc.

“Ái chà chà, cái này có công nghệ cao quá đi mất, không ngờ cô nhiều tiền như vậy!” Trần Bán Tiên thư thả bước tới, xích lại gần nhìn kỹ một chút: “Đẹp quá, điện thoại di động này của cô có thể xem phim không?”

“Có thể.”

“Có thể chơi game không?”

“Cũng có thể.”

Nói đến đây, Trần Bán Tiên đã không ngậm miệng được.

Vừa có thể xem phim, lại vừa có thể chơi game, đây quả thật chính là “Thiết bị trong mơ” của anh ta!

Thích Mê nhìn ra lòng dạ nhỏ mọn của anh ta, chỉ chỉ lên ảnh chụp giấy thông hành trên màn hình: “Anh đã thấy thứ này bao giờ chưa?”

Trần Bán Tiên nhìn một cái, lắc đầu: “Chưa từng, giấy thông hành này của cô là cái gì vậy?”

“Một thứ rất quan trọng đối với chúng tôi, như vậy đi, nếu anh có thể tìm giúp tôi thứ này, tôi sẽ cho anh xem phim chơi game được chứ?”

Trần Bán Tiên nghe vậy hai mắt lập tức tỏa sáng, kích động nói: “Cô nói thật sao?!”

Thích Mê cười gật đầu: “Không thể thật hơn.”

Trong điện thoại di động của cô có mấy bộ phim anime và game offline, trong miếu có ổ điện, trong đêm vùng cực cô đã từng làm một chiếc sạc dự phòng nên nếu muốn để cho Trần Bán Tiên chơi cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Giống như có tìm được động lực để hành động, Trần Bán Tiên dùng tay chống đỡ hai con mắt, cẩn thận ghi nhớ tấm hình này vào đầu, cũng thốt ra lời thề son sắt ngày mai tuyệt đối sẽ ra ngoài giúp cô đi nghe ngóng, nhưng anh ta cũng lập tức đưa ra yêu cầu bắt Thích Mê giúp anh ta hoàn thành chuyện thứ hai.

Thích Mê liếc mắt nhìn ra anh ta đang tính toán chi li, chuyển điện thoại di động sang chế độ trẻ em rồi đưa cho anh ta.

Trần Bán Tiên cầm lấy điện thoại chạy ra ngoài, bóng lưng giống con nít mà nhảy cẫng lên.

Anh ta vốn muốn ngồi ở chỗ hẻo lánh để một mình vui sướng, không ngờ ở đây lại có nhiều con nít như vậy, anh ta căn bản không có không gian riêng. Vương Tiểu Hổ và Dương Thắng Tráng nghe thấy nhạc phim Siêu Nhân Điện Quang đã lập tức chạy tới, sau đó chính là bé con Vu Kiều Kiều hớn hở vui mừng, càng về sau càng có nhiều con nít vây quanh anh ta thành ba tầng trong ba tầng ngoài.

“Ai da, mấy đứa nhóc này vây quanh ở đây ảnh hưởng đến hô hấp của chú rồi!” Trần Bán Tiên gào lên.

Ngô Mộc Thần hai tay đút túi mặt oán trách mở miệng: “Chú Bán Tiên, rõ ràng mùi cơ thể trên người chú ảnh hưởng đến hô hấp của chúng cháu, sao chú còn trả đũa lại chứ?” Mặt của cậu bé không chút thay đổi nói.

Làm người bị hại, Bành Di Thần cũng có quyền lên tiếng: “Đúng vậy, ngô giấu trong tay áo chú suýt chút nữa làm cho cháu nôn.”

Thế là những đứa nhóc này ngươi một câu ta một câu, nói Trần Bán Tiên mất vệ sinh mà làm cho gương mặt đen đỏ bừng lên. Anh ta nhẫn nhịn nửa ngày cũng không nghĩ ra lời để phản bác, đến cuối cùng chỉ có thể giương đầu lên, gọi ba giáo viên đứng xem kịch kia nhanh chóng đưa những đứa nhóc này đi, xem như Thích Mê giúp anh ta làm chuyện thứ ba.

Lúc này, máy chiếu đơn giản cũng được chế tạo xong, Thích Mê lấy lại điện thoại di động, lợi dụng hộp giấy bình thường cùng bình rượu vang mài ra tạo thành thấu kính lồi, để điện thoại di động lên bên trên để chiếu phim lên tường trắng.

Nhóm bé con cực kỳ hưng phấn, lập tức kéo thớt gỗ đến bên tường ngồi thành hàng, hưởng thụ phim màn ảnh rộng với Trần Bán Tiên.

Khoái Lương và chị Lê trao đổi ánh mắt, trong lúc rảnh rỗi cũng ngồi xuống xem.

Trong lúc nhất thời, không khí bên trong miếu thời trở nên vô cùng hòa hợp. Nhất là lúc Siêu Nhân Điện Quang biến hình, tất cả nhóm bé cưng đều học theo động tác, vừa buồn cười lại đáng yêu, chọc cho người lớn cười khanh khách.

Thích Mê lén lút chuồn ra cửa, cầm đao ngồi xuống cổng miếu thờ, xử lý số gỗ còn lại.

Mặt đất ẩm ướt, cô muốn trước khi đi ngủ làm cho bọn nhỏ một tấm ván gỗ bằng phẳng rộng rãi để lót chỗ ngủ, phòng ngừa hơi ẩm xâm nhập dễ bị cảm lạnh.

Lúc nghiêm túc c.h.é.m vỏ cây, ngẩng đầu một cái, đại đội khách không mời mà đến từ đằng xa đi tới.

Trên tay mỗi người đều cầm vũ khí, có vẻ đến mà không có ý tốt gì.

Thích Mê đứng dậy, tìm cây gậy gỗ xuyên qua song chốt của miếu thời, tạm thời nhốt mọi người ở bên trong.

 

Loading...