Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 280
Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:05:38
Lượt xem: 4
"Mọi người bày bán ở đây đều là người tích góp được ít của cải ở thôn, ăn hoặc tiêu không hết nên mới mở vài gian hàng nhỏ, có thể đổi vài món đồ với các sạp hàng khác, hơn nữa cũng để cứu trợ nhóm người không có nhà để về như chúng ta, coi như là làm thiện tích đức." Trần Bán Tiên bước đi ung dung thong thả, có cảm giác như đang đi mua sắm vậy.
Thích Mê: "Cách bọn họ đạt được đồ vật đều phải dựa vào người c.h.ế.t hoặc Phối Thiên Hôn giống như gia tộc thống trị nhà họ Khoái à?"
"Xung quanh thôn đều thế cả, bọn họ đều dựa vào cách đó, mặc dù nghe có vẻ nực cười nhỉ, nhưng cô không thể phủ nhận tác dụng của nó được, chẳng hạn như chuyện về người chết, vừa mới tổ chức tang lễ xong thì quả thực đã xuất hiện các món ngon và gấm vóc lụa là còn gì, thậm chí nó lại liên tục tiếp diễn, thử lần nào chắc lần đó thì ai mà chẳng tin?"
Trần Bán Tiên gật gù đắc chí nói: "Bây giờ tôi một người ăn no cả nhà không đói, nếu như có con cái là cô dâu thì dù có c.h.ế.t tôi cũng sẽ bảo vệ bọn họ, bởi vì cách đó vừa chuẩn xác vừa đơn giản, chỉ cần tôi c.h.ế.t thì có thể phù hộ cả nhà cơm áo no đủ, quả thực có lời mà."
"Thật sao? Chỉ cần ăn nằm chờ c.h.ế.t thôi à?" Thích Mê nói đúng trọng tâm.
Các thôn dân sinh sống dưới lòng đất chẳng có cách nào khác để thu hoạch thức ăn và của cải, chỉ biết cách [Người c.h.ế.t phù hộ ] và [Phối Thiên Hôn] mà thôi, hơn nữa còn trăm phát bách trúng, hiển nhiên chẳng có ai muốn xông vào con đường thứ ba cả.
Không muốn đấu tranh như bình thường ở thế giới hiện thực, suy cho cùng thì ai mà chẳng thích mỗi ngày ngủ đến khi thức dậy, đếm tiền đến nỗi tay co rút, không cần làm mà vẫn có ăn chơ chứ?
Nghĩ vậy, trái lại Thích Mê đã thấu hiểu được bọn họ đôi chút.
Nhưng mà.
"Tại sao Phối Thiên Hôn đều chọn con gái?" Cô không thể chấp nhận nổi.
Trần Bán Tiên sửng sốt, hiển nhiên nói: "Bởi vì thần linh của gia tộc nhà họ Khoái là nam đó."
"Thì sao?"
"Thì phải chọn nữ chứ sao, còn tại sao nữa?" Trần Bán Tiên thẳng thắn nói, vừa dứt lời thì nghĩ đến gì đó, bỗng dưng mỉm cười ẩn ý, che miệng bĩu môi nói: "Ôi chao, cô gái à, hiểu biết thật nhỉ, nhưng mà suy nghĩ đó rất nguy hiểm nhé."
Thích Mê chớp mắt, rồi mới nhận ra anh ta đã hiểu lầm mình: "Tôi không có ý đó, tôi muốn nói từ xưa đến nay chưa từng nghe nói thần linh cưới vợ, hơn nữa thần chưa chắc đã có phân biệt giới tính, làm sao gia tộc nhà họ Khoái đã xác định vị thần mà bọn họ cung phụng là nam?"
"Ừ, câu hỏi của cô rất hay."
Trần Bán Tiên ngẫm nghĩ, trước tiên đã khẳng định quan điểm mà cô nói, rồi dứt khoát đứng trước quầy thịt heo, giơ tay chỉ vào miếng thịt ba chỉ, nói: "Mua nó đi, tối về ăn thịt nướng."
Thích Mê: "..."
Có lẽ ông chủ quầy thịt heo đã biết anh ta nên chưa ngẩng đầu lên đã ra lệnh đuổi khách: "Cậu, bát tự không hợp, không bán!"
Thế nhưng lần này Trần Bán Tiên có chuẩn bị mà đến, kiêu ngạo hất cằm chỉ vào Thích Mê: "Không phải tôi mua, cô ấy mua."
Dọc đường anh ta đã bói cho Thích Mê, bát tự của cô rất hợp với nhà họ Khoái, cho nên đã nghĩ đến chuyện mua thịt trước tiên, báo thù chuyện bát tự không hợp mà không thể mua thịt nhiều năm nay của mình.
Quả nhiên, ông chủ bấm ngón tay bói được có thể bán thì thoải mái gói miếng thịt ba chỉ thượng hạng nọ đưa cho Thích Mê.
Thích Mê nhận miếng thịt, rồi liếc mắt nhìn biểu cảm trở mặt còn nhanh hơn lật sách của ông chủ, cô quả thực cạn lời.
Trần Bán Tiên cố tình làm thế, Thích Mê vừa nhận thì anh ta đã cầm nó ngay trước mặt ông chủ, nói rằng sợ cô cầm mỏi tay, nhưng thực ra hai chữ "đắc ý" đã biểu lộ rất rõ ràng rồi.
Ông chủ hơi mím môi, tức giận đến nỗi đập mạnh con d.a.o chặt thịt vào thớt gỗ.
Trần Bán Tiên gật gù đắc ý cầm thịt đi, lúc đến chỗ ngoặt còn ngẩng đầu lên cười to: "Để tôi xem về sau có ai còn dám cản tôi mua thịt nào!"
Giọng nói lớn đến nỗi người qua đường đều nhao nhao dừng lại.
Thích Mê không muốn đứng cùng anh ta ở đây nên vội vàng xoay người đi mua thứ khác.
Nhờ bát tự của cô hợp với phiên chợ nên lần này thu hoạch rất được, thậm chí chưa mua hết một tờ tiền mà đã mua được các nguyên liệu nấu ăn như gà, vịt, thịt, cá...
Có vẻ hiện tại chỉ cần phiên chợ không đóng cửa và cô vẫn còn tiền tiêu thì bọn nhỏ sẽ được ăn no.
Nhưng vấn đề lại là tiền.
"Ngày thường anh làm việc kiếm tiền ở đâu?" Cô hỏi.
Trần Bán Tiên đáp: "Xưởng làm người giấy cách đây 1km, tiền lương nhiều, mà mỗi người giấy cô làm được đều sẽ khôi phục 1 HP."
"Chỉ có công việc làm người giấy thôi sao?" Công việc có thể khôi phục giá trị sinh mệnh quả thực rất hấp dẫn người ta, nhưng công việc đó không thích hợp để dẫn bọn nhỏ theo, HP của mỗi người đều đã giảm, cô vẫn phải nghĩ cách nhanh chóng giúp bọn họ khôi phục.
Trần Bán Tiên ngẫm nghĩ, rầu rĩ nói: "Vậy thì hơi phiền phức, chỗ làm việc ở đây cũng chỉ có xưởng làm người giấy và xưởng thêu, xưởng thêu chuyên may hỉ phục và giày cưới, khối lượng công việc lớn và cần nhiều thời gian lắm, nếu muốn tiết kiệm thời gian thì làm người giấy sẽ thực tế hơn."
Thích Mê: "Ồ."
Xưởng thêu và xưởng làm người giấy, một nơi hỉ, một nơi tang.
Con người ở đây đều sinh sống dựa vào hai bữa tiệc đó và chỉ có mỗi hai con đường tắt để kiếm tiền mà thôi.
Cô vẫn giữ im lặng, Trần Bán Tiên cũng chẳng nói nữa, bọn họ cúi đầu cầm theo các túi lớn, nhỏ quay về.
Hồi lâu sau, chóp mũi ngửi được mùi bùn đất rất quen thuộc, Thích Mê nhìn lớp đất ở đỉnh đầu, hỏi: "Lúc nào mọi người cũng sinh sống dưới lòng đất sao?"
Trần Bán Tiên vô thức ngẩng đầu lên: "Cách đây không lâu, chắc khoảng hai trăm năm trước, tôi nghe cha tôi kể rằng có Truyền thuyết thần linh nổi giận nên đã thả lửa trời xuống nhân gian, con người vì muốn trốn thoát nên bị ép phải sinh sống dưới lòng đất, nhưng đó chỉ là Truyền thuyết, cụ thể tại sao thì tôi không biết.”
Lại là thần linh...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-280.html.]
Có cảm giác mọi người ở đây đều sinh sống dựa vào thần linh.
Thích Mê nhìn thoáng qua con mắt tử thần ở tay trái, suy tư chốc lát rồi truy hỏi: "Truyền thuyết đó thế nào, kể rõ hơn cho tôi nghe được chứ?"
Trần Bán Tiên nhìn đoạn đường về nhà, thầm nghĩ tán gẫu g.i.ế.c thời gian cũng được, vì vậy bắt đầu nhớ lại Truyền thuyết xa xưa.
Nguyệt
[Truyền thuyết kể rằng, ở nơi rất xa mặt đất có một Thần Điện lơ lửng giữa không trung, chỉ cần người có thể đến được Thần Điện thì sẽ được thần linh ban cho một điều ước, bất cứ điều gì cũng được, thần linh đều sẽ thực hiện cho họ.
Cho nên mọi người vì muốn đến ngôi Thần Điện nọ mà nghĩ mọi cách để kiến tạo thang trời, muốn đi đến nơi mình hằng mong ước, rốt cuộc tấm lòng thành tâm của con người đã cảm động được thần linh, giữa lúc bọn họ kiến tạo thang trời thì một cô bé đã được chọn làm người truyền đạt lời tiên tri, các vị thần có thể ban phát lời tiên tri cho dân thường và đối xử tốt với nhân loại từ cô bé.
Tiếc là tiệc vui chóng tàn, cô bé truyền đạt lời tiên tri bị ác quỷ dụ hoặc, ban lời truyền đạt giả cho con người, con người vô tri đều bị cô bé lừa gạt mà làm ra chuyện khiến thần linh nổi giận.
Thần linh cho rằng con người không nghe theo lời tiên tri của mình, quả thực chẳng hay biết con người đáng thương cũng bị người ta hãm hại, bọn họ đều bị lừa gạt bởi cô bé đáng hận nọ.
Cuối cùng, thần linh thả lửa trời xuống, người c.h.ế.t khắp nơi, tang thương bao trùm, mà những người may mắn trốn thoát dưới lòng dất mới tồn tại đến hiện nay.]
Thích Mê lắng nghe rất nghiêm túc, cô im lặng nhìn chằm chằm mặt đất.
"Chuyện đó lâu quá rồi, không ai biết là thật hay giả, dù sao có một quy tắc được truyền thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác [Bất kể hậu nhân xảy ra chuyện gì thì đều không thể quay lại mặt đất], vì vậy cho đến ngày nay, chẳng có ai dám vạch nó ra."
Nói tới đây thì bọn họ chỉ còn cách ngôi đền vài bước, Trần Bán Tiên vừa liếc mắt nhìn thì đã cầm miếng thịt ba chỉ và rau xanh tươi ngon chạy đến cửa ngôi đền tựa như đang tranh công.
Chỉ chốc lát đã vang lên tiếng cười và hò hét ồn ào của bọn trẻ.
Có lẽ biết được Thích Mê ở đằng sau, Trịnh Viện Viện và bọn nhỏ rất vui vẻ chạy đến nghênh đón.
"Nhìn xem, tớ đã nói cô Thích siêu lợi hại mà, nhất định có thể mang về thật nhiều đồ ăn ngon! Cậu ăn đi, ngon lắm đó, bởi vì cậu là bạn thân của tớ nên tớ mới cho cậu ăn đó." Vương Tiểu Hổ đắc ý nói với con út Tiểu Lai của chị Lê, nhanh nhẹn nhét thanh chocolate vào tay Tiểu Lai.
Tiểu Lai tỏ vẻ khó xử, muốn trả lại thanh chocolate cho Vương Tiểu Hổ nhiều lần, nhưng Vương Tiểu Hổ lại "Ôi chao" rồi chạy vòng vòng, Tiểu Lai đuổi theo sau.
Trịnh Viện Viện bước đến cầm cái túi từ tay Thích Mê, bất lực nói khẽ: "Chị Lê không cho bọn nhỏ ăn, bốn đứa bé đều ăn rau cỏ và khoai tây, thế nên tôi chỉ đành dẫn các em ra ngoài, ăn xong thì mới cho bọn nhỏ vào đền để cho bốn đứa bé nọ không thấy được."
Thích Mê có vẻ hơi suy tư, giơ tay túm Tiểu Lai vẫn đang chạy vòng vòng, xúc cảm từ tay quả thực làm cho cô giật mình.
Tiểu Lai thực sự rất gầy, tay cô chỉ cầm được mỗi khớp xương mà thôi, bởi vì mặc quần áo dày nên chưa nhận ra, chỉ khi nắm mới cảm nhận được cánh tay của đứa bé chỉ bằng khoảng hai ngón tay cô.
Mặc dù bọn nhỏ lớp Đậu Đinh đã vượt qua hai thế giới tận thế nên cũng gầy, nhưng sờ vẫn còn có thịt, khác với Tiểu Lai chỉ còn mỗi da bọc xương.
Thích Mê ngồi xổm xuống, tự nhiên giơ tay xoa đầu Tiểu Lai.
[Độ bền bỉ của bạn -1]
Thích Mê: "..."
Thân là giáo viên nhà trẻ, lúc an ủi thì cô sẽ vô thức xoa đầu bọn nhỏ, nào ngờ ở thế giới này hành động xoa đầu đã bị cấm rồi.
Trần Bán Tiên đã từng nói, xoa đầu sẽ dập tắt thanh lửa trên đầu, không được xoa đầu ai cả.
Cô lúng túng rụt tay về, mỉm cười nói: "Tiểu Lai, anh Tiểu Hổ đang tặng quà cho cháu đó, cháu cứ nhận đi."
"Nhưng mà mẹ..." Tiểu Lai lẩm bẩm, hiển nhiên cậu bé cũng rất muốn ăn.
Thích Mê ngẫm nghĩ: "Thế này nhé, dì sẽ dẫn cháu đi hỏi mẹ cháu, nếu như mẹ cháu đồng ý thì cháu cứ nhận, được không nào?"
Đôi mắt Tiểu Lai tỏa sáng, gật đầu.
Rốt cuộc nhờ Thích Mê và Trịnh Viện Viện tận tình khuyên bảo thuyết phục, kết hợp với mười bạn nhỏ làm nũng đủ cách thì chị Lê đã gật đầu đồng ý, dặn đi dặn lại mỗi đứa chỉ được nhận một thứ.
Bốn đứa con rất vui vẻ, lập tức tụ tập với mười bạn nhỏ để chọn đồ ăn vặt.
Sau khi lựa chọn xong, Trịnh Viện Viện cất điểm tâm và đồ ăn vặt còn lại, tránh cho bọn trẻ không chịu ngoan ngoãn ăn cơm. Buổi trưa Bành Di Thần chưa ăn no nên định làm nũng để ăn bánh kem thì nghe được tiếng của Đỗ Thụy.
Hầu hết các bạn nam lớp Đậu Đinh đều do Đỗ Thụy chăm sóc nên đều biết rõ lời cảnh cáo của anh ấy.
Bành Di Thần giật mình, lập tức ấm ức nhìn Đỗ Thụy, hốc mắt ửng đỏ: "Thầy ơi, con đói bụng."
Đỗ Thụy liếc mắt tìm tòi, lấy bắp ngô luộc còn ấm từ trong túi ra đưa cho nhóc.
Bành Di Thần háu ăn nhưng không kén ăn, lúc đói bụng thì ăn gì cũng được, thấy có ngô ăn thì vội vàng nén nước mắt. Nhóc gặm hai miếng, chợt nhăn mày, mũi ngửi ngửi, bĩu môi nói: "Thầy Đỗ à, ngô bị thúi rồi!"
Thích Mê sững sờ, hình như bắp ngô luộc đó được Trần Bán Tiên móc từ ống tay áo.
Trần Bán Tiên ngồi bên cạnh gảy chân: "?"
Lúc tôi ăn vẫn còn thơm mà.
Dưới mặt đất không cách nào nhìn thấy được mặt trời lặn, mọi người chỉ có thể dựa vào thời gian trên điện thoại di động để bắt đầu hành động.
Chạng vạng tối, bởi vì Thích Mê dùng tiền mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, Khoái Lương và chị Lê băn khoăn, nói cái gì cũng không cho bọn họ nhúng tay vào chuyện bếp núc nhỏ nhặt này, thế là Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy không có việc gì làm, đành phải đưa tụi nhỏ ra ngoài miếu giúp Thích Mê đốn cây.