Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 278

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:04:54
Lượt xem: 5

Thích Mê lúng túng rụt tay về, vội vàng xin lỗi vì sự đường đột của mình: "Lần sau tôi sẽ chú ý, tôi biết cậu thấy chúng tôi đông người như thế nên ngại phiền phức, nhưng cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không ở đây không đâu, mọi người có yêu cầu gì chúng tôi đều sẽ đáp ứng, trả tiền cũng được, chúng tôi nhất định sẽ không gây thêm phiền toái cho mọi người."

Dứt lời, Khoái Lương còn chưa kịp phản ứng thì một cô gái đã mỉm cười vén rèm lên, cô ấy mặc tạp dề, hơn nữa còn đang bưng đĩa đồ ăn màu nâu vàng: "Không sao đâu cô gái, em cứ yên tâm ở lại đây, mặc dù tính cách của Khoái Lương hơi kì lạ nhưng rất hiền lành, mọi người đừng lo lắng gì cả, không sao, đi thôi, đi ăn cơm nào."

Thích Mê hơi do dự, lặng lẽ nhìn chằm chằm tấm rèm vải xanh.

"Cậu nhìn thử xem, cô ấy chân thành như thế mà, tôi còn bị thuyết phục nè." Cô gái bất lực thở dài, giơ tay vén rèm: "Khoái Lương à, cậu nói gì đi chứ, con gái người ta từ nơi khác đến muốn xin tá túc ở chỗ cậu thôi mà cậu cứ im lặng mãi thế."

Khoái Lương cúi đầu cắt vài củ khoai tây teo tóp, lúc tấm rèm được vén lên thì cậu ta hơi giật mình, giọng điệu không vui nói: "Em nên nói gì nữa chứ, đông người như thế mà chỉ có một đĩa rau cỏ của chị thì có thể ăn no được hay sao!"

Dứt lời, cậu ta nổi giận đùng đùng kéo rèm xuống, khẽ nói: "Được rồi, chỉ cần không phải đến ăn không ngồi rồi thì cứ việc ở lại, được rồi chứ?"

Cô gái nhướng mày với Thích Mê, rồi dẫn cô đi vòng quanh sân: "Em xem, chị đã nói rồi mà, Khoái Lương hiền lành lắm, bây giờ em yên tâm đi, mọi người cứ ở lại đây, không sao đâu."

Sau khi biết cô gái này họ Lê, mọi người đều gọi là chị Lê. Bốn đứa trẻ ở trong sân đều là con của cô ấy, con gái cả mười hai tuổi tên Phán Quân, ngày thường đều giúp đỡ chị Lê làm việc, lúc vui chơi với bọn nhỏ lớp Đậu Đinh thì cũng rất có phong thái chị cả.

Nhìn chị Lê bưng thức ăn đi đến, Phán Quân lập tức bày cái bàn cũ dựa bên tường ra.

Vài tảng đá dẹt bằng phẳng chất đống ở góc tường là ghế ngồi của bọn họ, mọi người sẽ ngồi vây quanh cái bàn, Phán Quân xếp các tảng đá xong thì vẫy tay với bọn họ, hơi ngượng ngùng nói: "Các anh chị đều lại đây ăn cơm đi, cũng chẳng có gì ngon, không biết mọi người có ăn được rau cỏ này không."

Rau cỏ?

Nghe được hai chữ đó, Thích Mê còn cố tình nhìn kĩ hơn, đĩa màu vàng nâu đó là thức ăn của bọn họ sao?

Hoá ra thế giời này đang thiếu lương thực ư?

Cô tức thì nhận ra được sự khủng hoảng của tận thế.

Bọn nhỏ xúm lại nhìn đĩa rau cỏ còn chưa đủ để nhét kẽ răng, các em liếc mắt nhìn nhau, nhao nhao móc đồ ăn mang theo từ thế giới trước trong túi ra: Lạp xưởng hun khói, mì tôm, chocolate, bánh mì... Tất cả đều do Lãng Dữ đã mang theo từ trước, bọn họ vừa mới rời khỏi mạt thế Đêm vùng cực và tiến vào Thế giới Graffiti, chỉ mới hai tiếng mà thôi, cho nên vẫn còn rất nhiều đồ ăn.

Dường như Phán Quân đã lâu lắm rồi chưa từng thấy đồ ăn thịnh soạn như thế, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, cả ba người em của cô bé đều vây quanh thốt lên lời cảm thán.

Vương Tiểu Hổ cầm cái đùi gà đưa cho bé con Chiêu Nguyệt chín tuổi, rất hào phóng nói: "Chị à, chị ăn đi, siêu ngon luôn đó."

Chiêu Nguyệt lặng lẽ l.i.ế.m môi, nhưng không dám nhận, khó xử nhìn sang Phán Quân.

Phán Quân rất hiểu chuyện lắc đầu, cầm cái đùi gà trả lại cho Vương Tiểu Hổ, mỉm cười nói: "Em Tiểu Hổ, em nên giữ lại ăn đi, chúng ta ăn rau cỏ được rồi mà."

Bấy giờ, chị Lê bưng đĩa khoai tây sợi đã xào sẵn bước đến, nhìn đống đồ ăn ngon chất trên bàn thì giật mình đứng khựng lại.

"Ôi chúa ơi, đồ ăn đều do mọi người mang đến à?" Cô ấy hít sâu một hơi.

Thích Mê nhận lấy đĩa khoai tây ít đến đáng thương, mỉm cười nói: "Đúng thế, vừa khéo mọi người có thể cùng nhau ăn."

Chị Lê nghe được thì liên tục lắc đầu: "Không được, không được đâu, đồ ăn của mọi người thì mọi người cứ giữ lại mà ăn."

"Không sao đâu chị Lê, chúng em đã ở lại nhờ thì đều là người một nhà, mọi người cùng nhau ăn nhé." Trịnh Viện Viện cũng phụ họa nói.

Chị Lê khó xử nhìn bọn họ, thở dài: "Ôi, chị chỉ sợ bốn đứa con chị ăn quen rồi thì về sau không muốn ăn rau cỏ dại nữa thì phải làm sao."

Mọi người đều im lặng.

Quả thực như thế, từ giàu sang nghèo thì khó chứ từ nghèo sang giàu thì dễ, nếu như đã quen ăn những món ngon thì đến lúc thiếu thức ăn quả thực rất khó chịu. Ở thế giới mà con người đều sinh sống dưới lòng đất như thế thì vùng đất hoang không có mặt trời mọc này cũng chẳng trồng được thứ gì.

Thích Mê ngẫm nghĩ rồi vô thức ngẩng đầu nhìn "Trần nhà" bùn đất trên đỉnh đầu.

Không biết có thể bị thủng không nhỉ...

Chị Lê đang bảo bọn trẻ lớp Đậu Đinh cất đồ ăn đi thì nghe được Trần Bán Tiên uể oải nói: "Được rồi chị Lê, mọi người cùng nhau ăn đi, ăn hết thì tìm nữa thôi."

Trần Bán Tiên bụng phệ ung dung chậm rãi đi đến, không biết anh ta đi đâu mà chốc lát đã thay bộ âu phục chỉnh tề, tuy tổng thể thì thần thái vẫn chẳng cải thiện lắm, nhưng so với bộ đồ ăn mày nọ thì vẫn khiến cho người ta có cảm giác tươi sáng hơn.

Anh ta nháy mắt với Thích Mê rồi chỉ bên ngoài: "Đi thôi cô gái, giúp tôi làm việc đầu tiên nào."

Thích Mê còn chưa trả lời thì chị Lê đã níu cô lại trước, sinh sống ở đây lâu như thế nên cô ấy biết Trần Bán Tiên mặc bộ âu phục này thì sẽ muốn đi ăn nhờ ở đậu: "Lão Trần à, có phải anh lại muốn đến đám tang của người ta ăn chực không, vụng trộm đi ăn chực đồ ăn của người c.h.ế.t mà anh còn chẳng sợ xui xẻo à... Cô em à, chúng ta đừng có hùa theo anh ta, ăn trộm không phải việc tốt đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-278.html.]

Thích Mê mỉm cười, cũng bắt chước giọng điệu của chị Lê, lặp lại: "Đúng thế, tôi sẽ không làm chuyện trộm gà bắt chó đâu."

Nhận ra cả hai đang quở trách mình, chân mày đen của Trần Bán Tiên nhăn tít, trách móc nói: "Nào có, sao lại nhằm vào tôi chứ? Thôi, các người cao quý nên không ăn đồ ăn của người chết, vậy thì các người cũng chớ nghĩ đến chuyện những ngày sau bọn trẻ sẽ phải chuẩn bị ăn rau cỏ với các người nhé?"

"Chị Lê à, chẳng phải chị cũng không biết đồ ăn nhà họ Khoái từ đâu ra sao, dẫu sao bọn họ đều cúng cho người c.h.ế.t mà, hoặc là làm sính lễ cho Phối Thiên Hôn, mọi người đều ăn thức ăn của người chết, tôi cũng vì sống sót nên ăn chút đồ ăn thức uống thì sao lại gọi là trộm chứ?"

Chị Lê mấp máy môi nhưng dường như không thể phản bác, trầm mặc.

Thích Mê nghe vậy thì ngẫm nghĩ, trái lại cô đã nảy sinh hứng thú đối với thức ăn của nhà họ Khoái: "Gì mà thức ăn cúng cho người chết? Phối Thiên Hôn là sao?"

"Nếu muốn biết thì đi với tôi, dọc đường tôi sẽ kể cho cô nghe?" Nhận ra cô có hứng thú, Trần Bán Tiên chỉ bên ngoài.

Thích Mê suy tư chốc lát rồi tiến đến: "Thương lượng trước nhé, nếu như nó không thuyết phục được tôi thì tôi sẽ đi về ngay."

"Đừng lo, cô nghe xong thì chắc chắn sẽ đi với tôi."

Bọn họ nối đuôi nhau rời khỏi ngôi đền.

Nhờ giải thích của Trần Bán Tiên mà cô đã hiểu đại khái về quy tắc sinh tồn ở thế giới này.

Bởi vì con người sinh sống dưới lòng đất, không có mặt trời chiếu rọi nên thiếu lương thực trầm trọng, nếu như mọi người ở đây muốn thu hoạch lương thực thì bình thường đều chỉ có hai cách:

Thứ nhất, người chết, thế nhưng tuổi của người c.h.ế.t phải ở tuổi chẵn như nhà họ Khoái và được tổ chức hỉ tang.

Nếu một người c.h.ế.t đi thì linh hồn sẽ lơ lửng ở mặt đất và bảo vệ cho gia tộc bình an phú quý, vì vậy sẽ được cung cấp lương thực liên tục, mà chẳng biết có phải vì lẽ đó hay chăng mà hằng năm, mỗi dòng chi của nhà họ Khoái đều sẽ c.h.ế.t đến ba bốn người để đảm bảo cho gia tộc phồn thịnh.

Còn cách thứ hai là Phối Thiên Hôn.

Nhân ngày sinh nhật mười sáu tuổi của con gái nhà họ Khoái thì nghi thức Phối Thiên Hôn sẽ được tổ chức trước tượng thần ở địa cung, dựa vào sáu hướng Bát Quái và kết hợp với bát tự của thần linh, nếu như nó đóng lại thì cổ của cô gái sẽ được điểm một nốt chu sa không thể xoá nhoà, đến ngày sinh nhật mười tám tuổi thì cô gái sẽ cử hành hôn lễ với thần linh.

Vào ngày đó, thần linh sẽ ban sính lễ cho nhà họ Khoái, thứ gì cần đều có đủ, vàng bạc châu báu, trang sức hay vô số đồ ăn ngon.

Điền trang nhà họ Khoái dựa vào hai cách đó để duy trì gia tộc phồn thịnh đến hiện tại.

Thích Mê khoanh tay lắng nghe, giữa chừng còn cố tình lấy điện thoại xem ngày, cô cũng không ngờ ở thời đại mới như thế mà vẫn còn gia tộc cổ hủ đến vậy, quả thực mở rộng tầm mắt.

"Vậy thì tương đương với người nhà họ Khoái mỗi ngày đều chẳng làm gì cả, nếu không chờ người c.h.ế.t phù hộ thì chờ hút m.á.u con gái nhà mình thôi à?" Nghe xong, cô có hai kết luận.

Trần Bán Tiên nói khô cả họng, chậc lưỡi: "Cũng tương tự thế, hơn nữa nhà họ Khoái quy mô lớn, các phiên chợ lân cận đều có người nhà bọn họ, mỗi ngày đều bói toán đoán mệnh cho người buôn bán, nhưng có tiền thì chưa chắc sẽ mua được đồ ăn, nếu không thì tôi có tay có chân còn có tiền mà sao lại rơi vào hoàn cảnh ăn nhờ ở đậu chứ?"

Thích Mê quan sát xung quanh: "Lân cận còn có phiên chợ sao?"

"Đúng vậy, có ba phiên." Trần Bán Tiên tức giận bất bình, thò tay vào túi lục lọi rồi móc ra tờ tiền mặt màu hồng nhạt: "Nhìn đi, trong túi tôi có tiền, nhưng không thể tiêu một đồng nào, bà cô à, nhà họ Khoái bảo bát tự của tôi không hợp nên không cho tôi mua đồ, bây giờ tôi sẽ ăn sạch của nhà bọn họ mới được!"

Thích Mê nghiêm túc nhìn chằm chằm hai giây, xác nhận thế giới này vẫn dùng nhân dân tệ.

Qua lời kể của Trần Bán Tiên thì sẽ dễ dàng nhận ra ở nơi đây, nhà họ Khoái đã trở thành gia tộc thống trị, quy tắc của bọn họ ảnh hưởng đến các dòng họ xung quanh và thậm chí còn phổ biến ở các phiên chợ, chỉ mua thức ăn mà còn phải dựa vào bói toán đoán mệnh, người có ngày sinh tháng đẻ không hợp bát tự thì dù có tiền cũng không được mua thức ăn.

Chẳng trách Trần Bán Tiên lại oán hận bọn họ như thế.

Cả hai trò chuyện chốc lát thì đã đến cổng vòm của điền trang nhà Khoái, tiền giấy mà đội ngũ mai táng vung đầy đất vẫn chưa quét dọn, bọn họ đi theo đống tiền giấy đó đến địa điểm tổ chức tang lễ náo nhiệt.

Khác với những ngôi nhà như quan tài nọ, nơi đây là một ngôi nhà cổ xưa, tựa như ngôi nhà cổ đại thường thấy, có cảm giác lịch sử lâu đời. Lụa trắng treo xung quanh bảng hiệu trên mái hiên, viết ba chữ "Sảnh Hỉ Tang."

Ở dưới có dãy lồng đèn màu trắng đều viết chữ Hỉ, thi thoảng còn nghe được tiếng nói cười ở đại sảnh.

Nếu như không có hai người đàn ông ăn mặc hiện đại đứng ở cửa thì thoáng chốc cô đã có cảm giác mình xuyên qua thế giới cổ đại rồi.

Hai người đàn ông đội mũ tang ngồi trước cái bàn gỗ tối màu, trông thấy đến hai vị khách không mời mà đến thì lập tức đứng dậy hỏi: "Này, hai người là ai?"

Có lẽ là khách quen ở đây, Trần Bán Tiên không vội vàng cũng chẳng hoảng hốt, anh ta móc thứ gì đó được bọc vải lụa đỏ ra rồi nói: "Sao trí nhớ của hai người kém thế hả, tôi còn đặc biệt đến đưa tiền mừng cho tổ tiên của các người, đã đến bao nhiêu lần rồi mà còn hỏi nữa à?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, dường như chấp nhận lời nói của anh ta, trái lại nhìn chằm chằm vào Thích Mê: "Vậy còn cô, cô đến đây làm gì?”

Nguyệt

 

Loading...