Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 277

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:04:15
Lượt xem: 6

Người đàn ông bật cười ha hả, nhướng hàng lông mày đen thần bí nói: "Cô giúp tôi làm mười ba việc thì tôi sẽ tìm chỗ ở cho các cô, tiện thể kể cho mọi người về quy tắc hàng ngày ở đây, dù sao đi chăng nữa các người cũng không lỗ. Chẳng hạn như vừa rồi các người chạm mặt Bạch sát, nếu như không phải tôi nói cho các người biết nên làm gì mà để các người cứ đi như vậy thì lúc các người chạy ra khỏi cổng vòm cũng chỉ còn nửa cái mạng mà thôi."

Thích Mê không trả lời vội, cô chỉ đo lường khoảng cách, mặc dù không toi nửa cái mạng khoa trương như người nọ nói, nhưng từ đây chạy ra khỏi cổng vòm thì chắc chắn sẽ giảm 1/4 HP.

Cô vừa quan sát vừa ngẫm nghĩ, chợt phát hiện ngoài tiền giấy và cờ trắng ra thì đôi giày trường thọ màu đen ở ngã tư đường đã biến mất rồi.

Bởi vì người đàn ông tả tơi họ Trần này hay điên điên khùng khùng nên mọi người đặt cho anh ta cái tên Trần Bán Tiên. Nhưng anh ta vẫn rất hài lòng với tên của mình, lúc giới thiệu bản thân còn nói tên cho Thích Mê biết.

Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Trần Bán Tiên bình tĩnh quay đầu lại nhìn, nhếch môi cười: "Đôi giày đó gọi là [Giày dẫn đường], trước khi đưa tang thì đội mai táng sẽ cởi đôi giày đó từ chân người c.h.ế.t rồi đặt dưới đất, nhằm mục đích tôn trọng tâm nguyện của người chết, đội mai táng sẽ dựa vào hướng chỉ của mũi giày để chọn nơi chôn cất thư thái cho người chết, dọc đường mà bắt gặp đôi giày đó thì đừng chỉ vào nó, cũng không được điều chỉnh hướng của mũi giày, bằng không thì sẽ c.h.ế.t đấy."

Thích Mê đã tự mình thử nghiệm chuyện đó rồi, cô lại hỏi: "Vậy thì đôi giày có thể tự di chuyển không?"

"Thứ đó chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể diễn đạt thành lời." Trần Bán Tiên mỉm cười, vẫn đề nghị: "Thế nào, cô làm việc giúp tôi thì tôi sẽ giữ mạng cho các cô, mua bán rất công bằng nhé."

Nguyệt

Thích Mê liếc mắt nhìn anh ta rồi xoay người bàn bạc với Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy.

Bọn nhỏ nhìn ba người lớn đang thảo luận mà không nói với bọn chúng thì bấy giờ đã giơ tay lên lần lượt phát biểu ý kiến.

Mà giọng nói của Vương Tiểu Hổ lớn nhất, lúc nghe được người đàn ông trung niên tả tơi nọ nói không được chỉ vào đôi giày thì thằng nhóc chợt bừng tỉnh, tỏ vẻ chuyên nghiệp nói: "Cô Thích, cô hãy tin ông ấy đi! Ông ấy vừa bảo em rằng không được giơ tay chỉ đôi giày đó, có vẻ rất lợi hại, có ông ấy ở đây nên em không nhìn thấy quái vật đó nữa!"

Trần Bán Tiên: ?

Ông ấy?

Bấy giờ, Triệu Nhất Triết vẫn luôn đối nghịch với Vương Tiểu Hổ lại lần đầu tiên giơ tay bày tỏ: "Ông ấy nhìn như hoà thượng quét rác ở Thiếu lâm tự vậy, quả thực thâm tàng bất lộ, biết đâu ông ấy còn có thể cho chúng ta bí tịch võ công nữa đó!"

Trần Bán Tiên nhìn thoáng qua cái túi còn sạch hơn mặt mình: Bí tịch?

"Khoan đã, các cháu đang gọi ai là ông ấy!?" Anh ta chợt phản ứng lại, hàng lông mày đen nhíu chặt, nói: "Chú chỉ mới năm mươi hai tuổi thôi mà! Vẫn còn độ tuổi thanh xuân tươi đẹp đó!"

"Đúng thế, cha tớ nói đàn ông bốn mươi mốt tuổi là bông hoa, đến năm mươi tuổi vẫn như thế, ông ấy vẫn còn trẻ lắm mà." Dương Thắng Tráng chắp tay sau lưng, gật đầu.

"Đúng rồi!" Người đàn ông im lặng hai giây, rồi cúi đầu: "?"

Có cảm giác cậu bé đang kéo chủ đề đi xa hơn, Thích Mê vội vàng lên tiếng cắt ngang.

Nhưng mà bọn họ vừa mới im lặng thì một bát m.á.u chó mực khác từ cánh cửa cách đó trăm mét vẫn giội tới, thanh niên ở ngôi nhà đó hùng hổ thò đầu ra, đứng xa như thế mà vẫn gằn giọng quát tháo: "Đám người khác họ mấy người còn không mau cút xéo đi! Tránh xa điền trang nhà họ Khoái chúng tôi mau, cút khỏi đây ngay cho tôi!"

Thanh niên vừa định gân cổ mắng gì đó nhưng một cục đá đã ném thẳng vào miệng cậu ta.

Thích Mê vỗ bụi trên tay: "Không cần nhiều lời, chúng tôi sẽ rời đi ngay, không gây rối cho cậu đâu."

Thanh niên nhổ cục đá ra, trông thấy những vị khách không mời mà đến nọ thực sự rời đi thì phun nước miếng rồi đóng cửa rầm rầm.

Trần Bán Tiên quay đầu lại nhìn, vừa gãi bụng vừa mỉm cười nói: "Tôi đoán các người không phải dân địa phương nhỉ, dám đến nhà họ Khoái tá túc, các người gan dạ thật đó."

"Ở đó đã xảy ra chuyện gì à?"

"Chuyện gì chứ?" Trần Bán Tiên hừ lạnh: "Chỉ cần là người ở đây thì hầu hết đều sẽ biết gia tộc nhà họ Khoái có nhiều chi nhất, cũng nhiều quy tắc nhất, cho dù người đi ngang qua muốn xin cốc nước thì vẫn phải bấm ngón tay bói hồi lâu, chứ huống chi các người còn muốn vào nhà tá túc."

Anh ta bật cười, nói tiếp: "Các người gồm mười ba người, theo số lẻ thì đã vi phạm kiêng kị của nhà họ Khoái rồi, may mà các người dẫn theo mười đứa bé, số chẵn, bé trai cũng số chẵn nên người ta mới miễn cường trò chuyện với các người đôi câu, tóm lại [Bảy nam dương, sáu nữ âm, bảy hơn sáu], miễn cưỡng chấp nhận được." Dứt lời, anh ta quay đầu nhìn sang Đỗ Thuỵ ở cuối hàng, chậc lưỡi, hỏi Thích Mê: "Nếu như tôi đoán đúng thì vấn đề ở cậu ta nhỉ? Cậu ta sinh vào tháng 7 à?"

Thích Mê gật đầu.

Trần Bán Tiên tỏ vẻ "Tôi biết ngay mà", cẩn thận đi từng bước chuẩn xác để từ từ giải thích cho cô: "Dựa vào quy tắc của điền trang nhà họ Khoái, đàn ông sinh vào tháng 7 sẽ gọi là [Mệnh âm sát], nam sinh mệnh nữ, theo ý nghĩ của bọn họ thì Tết Trung Nguyên vào tháng 7, ngày 15 đầu và ngày 15 cuối Tết Trung Nguyên là hai ngày xui xẻo, sinh con gái sẽ bị coi như vật tế sống, còn sinh con trai sẽ bị trục xuất, dù sao thì người sinh vào tháng 7 đều không được ở lại điền trang nhà họ Khoái."

Thích Mê càng nghe thì vẻ mặt càng khó coi, nhất là câu [Sinh con gái sẽ bị coi như vật tế sống, còn sinh con trai sẽ bị trục xuất] nọ, cụm từ vật tế sống dù chưa từng bắt gặp nhưng tưởng tượng thôi đã rất tàn nhẫn rồi, cô tức thì nảy sinh cảm giác ghê tởm điền trang nhà họ Khoái, không khỏi bật cười: "Sinh con còn phải chọn tháng, nực cười.”

Cô vốn cho rằng chuyện sinh con đã đủ hoang đường rồi, nào ngờ lời nói kế tiếp của Trần Bán Tiên còn ớn lạnh hơn.

"Chuyện sinh con tính là gì đâu, dẫu sao bây giờ đã có sinh mổ rồi mà? Sinh mổ sớm hơn một tháng đều được, nhưng mà cô tưởng tượng thử xem, sao ngay cả người c.h.ế.t mà điền trang nhà họ Khoái biến thái đó còn muốn chọn c.h.ế.t tuổi chẵn cơ chứ? Ai mắc bệnh ở độ tuổi thích hợp đều sẽ không điều trị, cứ để bọn họ sống đến tuổi chẵn rồi chết, thậm chí còn dứt khoát tiễn người đó đi luôn, còn tuổi lẻ thì sẽ nghĩ mọi biện pháp để duy trì hơi tàn cho người đó đến lúc qua sinh nhật thì lo liệu tang lễ."

"Mẹ kiếp." Thích Mê không khỏi chửi tục, cô vô thức quay đầu lại nhìn cổng vòm ở đằng xa, chau mày nói: "Vậy thì chẳng lẽ những người tuổi lẻ ở điền trang nhà họ Khoái không bao giờ đột ngột qua đời sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-277.html.]

"Có lẽ có hoặc không, nhưng ở điền trang nhà họ Khoái thì tuổi của người c.h.ế.t vẫn luôn là số chẵn, người c.h.ế.t cụ thể bao nhiêu tuổi thì không biết."

Vừa nói xong, Trần Bán Tiên vui vẻ chỉ vài cái cây rậm rạp che phủ đằng trước, trước mắt xuất hiện một ngôi nhà hệt như ngôi đền thu nhỏ.

Bầu không khí ở đó khác xa với điền trang nhà họ Khoái mà bọn họ vừa đến, mặc dù dưới mái hiên của ngôi đền vẫn treo hai cái lồng đèn đỏ, nhưng ánh đèn chiếu sáng đã xua bớt cảm giác quái dị, để lại cảm giác yên tĩnh chốn rừng sâu.

Tóm lại là chỗ con người sống được.

Đến gần hơn thì còn mơ hồ ngửi được mùi khói lửa lượn lờ giữa không khí, có lẽ đã đến giờ ăn cơm, làn khói bếp bay lơ lửng trên ngôi đền.

Nhìn từ bề ngoài thì có vẻ ngôi đền đã được xây dựng lâu rồi, lớp tường ngoài đã bong tróc từng mảng lớn, ở trên chỉ còn lại tấm bảng gỗ màu đen, không viết chữ, cũng không có dấu hiệu nó đang cung phụng vị thần nào.

"Lồng đèn này không viết chữ sao?" Thích Mê cũng để ý đến hai cái lồng đèn đó không viết chữ Tế như lồng đèn treo ở cổng vòm của điền trang nhà họ Khoái.

Trần Bán Tiên hừ lạnh, trợn trắng mắt: "Cũng chỉ có mỗi nhà họ Khoái mới có thể viết chữ dành cho người c.h.ế.t trên lồng đèn đám cưới thôi, giả thần giả quỷ, ôi chao, người họ Khoái thảm thật, đã c.h.ế.t rồi còn phải phù hộ gia tộc bình an phú quý."

Anh ta chán ghét cúi đầu xả xui hai câu, tựa như muốn tránh vận rủi, trước khi mở cửa bèn thay đổi biểu cảm, tươi cười mở cửa ra.

Bọn họ nhìn thấy khoảng sân nhỏ chừng hai mươi mét vuông, bốn đứa trẻ đang rượt đuổi chơi đùa, chạy được vài bước thì nhảy sang nơi khác, đương lúc chơi vui thì nhìn thấy Trần Bán Tiên bước vào, hai bạn nhỏ nhất trong số đó ngạc nhiên, vui vẻ gọi: "Chú Bán Tiên." Rồi hưng phấn chạy đến.

Gương mặt mũm mĩm ngăm đen của Trần Bán Tiên cười tươi như hoa, dang tay bế hai đứa bé lên.

Nhận ra mười đứa trẻ Lớp Đậu Đinh đứng trước cửa, hai đứa bé hơi sững sờ, song lại vô cùng vui vẻ vẫy tay: "Có nhiều bạn thật đó."

Bọn nhỏ cũng lịch sự chào hỏi lại.

Nhóm học trò xã giao siêu đỉnh của lớp Đậu Đinh thẳng thắn tự giới thiệu bản thân: "Xin chào! Tớ tên Vu Kiều Kiều!"

"Tớ tên Vương Tiểu Hổ, Hổ trong Hổ lớn!"

"Tớ tên Dương Thắng Tráng, bởi vì bà nội của tới mong tớ sẽ cường tráng!"

...

"Đừng có đứng đờ ra đó, mọi người mau vào đi." Trần Bán Tiên thả hai đứa bé đang háo hức xuống.

Hai đứa bé tức thì chạy tới chỗ bọn nhỏ của lớp Đậu Đinh, trình độ làm quen của bọn trẻ nhanh đến bất ngờ, thoáng chốc đã nắm tay nhau chạy vào sân.

Nghe tiếng ồn ào ngoài sân, một thanh niên khá trẻ tuổi vén rèm thò đầu ra, thấy đông người như thế thì chau mày: "Ôi, lão Trần, anh làm gì thế?"

"Bọn họ đều là khách đi ngang qua nên xin ở lại đây tá túc." Sau khi trả lời thanh niên, Trần Bán Tiên gãi bụng bia rồi giới thiệu với nhóm người Thích Mê: "Cậu ta tên Khoái Lương, cũng là người ở đây."

Bọn họ lịch sự mỉm cười, Khoái Lương hơi sửng sốt, cũng hờ hững nhếch môi. Mặc dù vẻ mặt chẳng hề vui vẻ nhưng cũng không nói gì nữa, thả rèm xuống.

Thích Mê tiến vào thì mới nhận ra ngôi đền này không hề cung phụng tượng thần, chỉ có một bệ đá điêu khắc, xung quanh bệ đá có rất nhiều ngọn đèn bị vứt bỏ, thậm chí còn lấp kín hai bên tường, những ngọn đèn đó đều hư cả rồi, ngôi đền chỉ được chiếu sáng từ cái bóng đèn treo trên trần nhà.

Có đến hàng trăm ngọn đèn, có thể tưởng tượng được lúc chúng nó đều được thắp sáng thì cảnh tượng sẽ rực rỡ đến mức nào.

Thích Mê liếc mắt nhìn xung quanh, cô hỏi Trần Bán Tiên: "Cậu ta cũng sinh vào tháng 7 đúng không?"

Người nhà họ Khoái mà lại xuất hiện ở đây thì có thể đoán được rằng sinh con trai sẽ bị gia tộc trục xuất, nhưng mặc dù như thế thì vẫn còn may mắn hơn rất nhiều so với cô con gái sinh vào tháng 7.

Trần Bán Tiên gật đầu khẳng định: "Cậu ta sinh vào rạng sáng ngày 1 tháng 7, sau đó chưa được nửa tiếng đã bị gia tộc trục xuất, rồi sống ở đây từ bé, nhờ mẹ thuê người ngoài dòng họ lén lút chăm sóc cậu ta trưởng thành đến hiện tại, hầu như chúng tôi đều được cậu ta cho ở lại... Tính cách của Khoái Lương hơi kì lạ, lát nữa các người cố gắng thuyết phục cậu ta, trước đây tôi cũng thuyết phục mãi cậu ta mới đồng ý đó."

Thích Mê gật đầu, chủ động bước đến.

Hiển nhiên ngôi đền đã được tu sửa, bức tường đối diện bệ đá xây một lỗ thông che lại bằng tấm rèm vải màu xanh, đằng sau là nhà bếp, có thể nghe rõ tiếng d.a.o cắt thức ăn và xào rau.

Cô ngập ngừng vén một góc rèm vải màu xanh lên, đối mặt với Khoái Lương đang thái thịt trên thớt gỗ.

Khoái Lương nhìn cô gái vừa mới tới vô lễ như thế thì đanh mặt, chợt kéo tấm rèm xanh xuống: "Người không có phận sự miễn vào nhà bếp.”

 

Loading...