Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 270

Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:00:34
Lượt xem: 6

Thỉnh thoảng một con quạ bay qua càng khiến nó thêm hiu quạnh.

Chiếc bàn dài xấp xỉ hơn chục người ngồi nghiêm chỉnh ở hai đầu, ánh mắt ai cũng đờ đẫn, vô cảm, không còn biểu cảm nào khác.

Giữa bàn đặt một bức tranh sơn dầu, sơn dầu màu xanh lam làm nền, một phần kiến trúc xám xịt được bao bọc bởi một lớp vỏ bán cầu trong suốt, bên trong lốm đốm những chấm xanh lục.

Xem như đây là một trong những thế giới có cảnh sắc tươi đẹp.

Người phụ nữ tóc ánh kim nằm trên bàn, hai chân đung đưa nhàn nhã ngân nga một giai điệu, rồi dùng cọ vẽ tô những nét để hoàn thiện bức tranh.

Ả là người thống trị ngày tận thế Graffiti trong tận thế tổng hợp, biệt hiệu Phù thủy.

Đang vui vẻ vẽ tranh, phù thủy vẫy tay về phía bên cạnh, ra hiệu cho cậu bé đầu đinh mang bảng màu đến cho mình.

Vương Tiểu Hổ nhìn nhìn, nhiệt tình cầm bảng màu chạy tới.

Đi được vài bước, Lãng Dữ giơ tay ngăn cản: “Để tôi.”

Nói rồi, cậu đích thân cầm lấy bảng màu đưa cho người phụ nữ, đôi mắt lạnh lùng đỏ au như máu: “Tôi nói rồi, đừng can thiệp vào quy tắc của ngày tận thế, chỉ cần cô vẽ tôi vào trong bức tranh này.”

Phù thủy nghe vậy hơi khó xử ngẩng đầu lên: “Yêu cầu của chánh án khá là khó giải quyết đó, bức tranh này tôi đã vẽ xong rồi, nếu chánh án muốn vào chơi thì phải đợi bức tiếp theo thôi.”

Lãng Dữ: “...”

Cậu vô thức nhìn về hướng Thích Mê, thấy cô ngồi đó với vẻ mặt thờ ơ như mất hồn, tức thì trong lòng lại cảm thấy lo lắng, đập mạnh bảng màu xuống bàn, trầm giọng nói: “Cô vẽ hay không đây?”

“Không vẽ.”

Phù thủy mỉm cười, không hề bị cậu đe dọa, lấy cọ vẽ chấm chút màu đỏ, nguệch ngoạc vài nét cuối ở góc dưới bên phải bức tranh, sau đó ném chiếc bút màu trong tay xuống đất: “Được rồi, tôi đã cho họ lời nhắc nhở cuối cùng rồi. Việc họ có thể nghĩ ra cách qua cửa hay không phải phụ thuộc vào vận may của họ thôi.”

Nói xong ả nhìn đồng hồ trên bàn.

Một chiếc đồng hồ kim kiểu cũ cho thấy chưa đầy hai giờ đã trôi qua.

“Không cần gấp, vẫn còn sớm lắm.” Ả phóng từ trên bàn xuống, vươn người đi sang một bên.

Đỗ Thụy liếc nhìn ả, bước tới bên cạnh Trịnh Viện Viện, hai mắt ngập tràn sự lo lắng nhìn cô.

Nếu ngày tận thế Graffiti thứ hai mà chúng ta đến được ví von như một trò chơi, thì việc bước vào [thế giới trong tranh] là điểm bắt đầu của trò chơi, và rời khỏi thế giới trong tranh rồi đến đây là trò chơi kết thúc.

Trong quá trình truyền dẫn trước đó, Đỗ Thụy và ba đứa trẻ tuy gặp nhiều sự cố ngoài ý, nhưng lại vô tình tránh được điểm bắt đầu trò chơi, may mắn đi thẳng đến điểm kết thúc.

Mà khi cổng truyền tải khôi phục bình thường, Thích Mê và Trịnh Viện Viện dẫn những đứa trẻ còn lại bước vào, ý thức của họ ngay lập tức bị hút vào điểm xuất phát trong bức tranh, thay đổi từ sinh vật ba chiều thành sinh vật hai chiều.

Nếu muốn từ điểm kết thúc đến điểm bắt đầu thì chỉ có cách trông chờ vào cọ vẽ của phù thủy.

Thế giới trong tranh hỗn loạn, mọi chuyện đều có thể xảy ra, ý thức tách khỏi cơ thể lâu ngày, không biết có gây tổn hại cho bản thân hay không.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Lãng Dữ lo lắng.

Một ngày trong không gian đa chiều gần bằng một năm ở thế giới trong tranh, vài người ở trong tranh chưa đầy một tháng, thời gian ở đây trôi qua chưa đến hai giờ.

Rất ngắn, nhưng mỗi tích tắc của đồng hồ đều thắt chặt trái tim bọn họ.

“Thầy Đỗ, khi nào bọn họ mới tỉnh lại ạ?” Triệu Nhất Triết đi tới, phiền muộn ôm lấy đùi Đỗ Thụy. “Bọn họ ngồi lâu vậy rồi, không phải không quay về nữa chứ ạ... Hừm!”

“Ôi trời ạ, cậu đừng nói bậy." Dương Thắng Tráng vội vàng đi tới bịt miệng cậu bé. "Mẹ tớ vẫn thường nói ‘Cơm có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy’, càng không thể nói ra những lời mất sĩ khí như vậy, cậu gõ bàn ba cái nhanh lên, gõ xong là ổn à.”

Triệu Nhất Triết ngờ ngợ nghe cậu bé nói, cốc cốc cốc, gõ xuống bàn ba cái.

Dương Thắng Tráng hài lòng buông tha cậu.

“Sợ sẽ thành lời tiên tri à?” Thành chủ khẽ nhướng mày, khóe môi chậm rãi cong lên. “Ta thấy bọn họ không thoát ra được nữa đâu.”

Cuối thế giới tận thế Đêm Vùng Cực, anh ta đã thua Lang Dữ trong gang tấc, bây giờ tứ chi bị chia cắt bởi những vết cắt không gian, dùng Loan Điểu phù phong ấn, tay trái ở một không gian, tay phải ở một không gian khác, chân trái chân phải cũng thế, một người bị phân thây đến năm không gian, vậy mới có thể ngăn anh ta thao túng thời không lần nữa.

Zero cùng ba người theo dõi anh ta chặt chẽ sát sao, còn có con chim Loan đỏ tía bay lượn trên trời, dưới sự phòng vệ như vậy, Thành chủ không hề có cơ hội trốn thoát.

Bây giờ xem ra không cần thiết phải giữ cái miệng này nữa.

Lãng Dữ khẽ nhíu mày, nhẹ móc ngón út, để cho cành cây khô héo kia quấn chặt vào miệng Thành chủ, chặn lấy miệng anh ta.

Đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó, cậu khoan thai bước tới, bẻ một cành cây khô.

Xoay người bước vào không gian nơi tay phải anh ta bị mắc kẹt, bàn tay đang nắm chặt của Thành chủ đập mạnh vào cành cây khô ba lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-270.html.]

Bộp bộp bộp.

Thành chủ: “...”

Bên kia, thế giới trong tranh.

Sau khi bà cụ đó nói xong, lão Ngụy và Trịnh Viện Viện cứ hữu ý vô tình nhìn lên trời. Nhưng trong mắt họ chỉ có trời xanh mấy trắng, không thấy gì khác... mãi tới khi có mệnh lệnh khẩn cấp vào ban đêm. Loki đột nhiên hạ một mệnh lệnh, yêu cầu tất cả các nhân viên tinh lọc cấp sáu không thương bệnh đi kiểm tra tình hình trong vòng hai mươi km quanh một biệt thự nào đó. Có người đồn biệt thự này là trụ sở bí mật của Kẻ Phá Hoại, tất cả những Kẻ Phá Hoại ở bên ngoài thành phố đã tử vong, con số lên đến mười mấy người.

Để đảm bảo sự an toàn của bản thân, sáu nhân viên tinh lọc cấp cao đều mang theo s.ú.n.g ống và vũ khí hình người. Khi ngồi trong xe, lão Ngụy và Thư Ly mặc áo giáp kim loại dầy ngồi im không nói năng gì. Họ đang đi ngược hướng mặt trời. Nhưng chốc lát sau, Thư Ly nhìn thế giới màu cam đỏ bên ngoài cửa sổ, nhỏ nhẹ mở miệng: "Lão Ngụy, anh nói xem, người điều khiển rối liệu đã c.h.ế.t chưa?”

Lão Ngụy vô thức liếc nhìn kính chiếu hậu rồi trả lời: "Chắc là rồi."

"Là ai ra tay nhỉ? Mấy ngày nay mười mấy Kẻ Phá Hoại có danh tiếng đều c.h.ế.t hết rồi."

Nguyệt

"... Ai biết được."

Đôi mắt lão Ngụy đảo tròn, đáp một câu có lệ như thế rồi im luôn.

Là người biết rõ mọi việc, đương nhiên anh ấy biết Thích Mê là người ra tay, hơn nữa không phải trong "mấy ngày" mà là một ngày, có khi còn chỉ là mấy phút... Anh ấy còn có thể tưởng tượng được lúc cô ra tay tàn nhẫn tới mức nào, hình ảnh m.á.u me đó có đáng sợ tới mức nào. Cũng vì thế nên vẻ mặt anh ấy vẫn cứ cáu bản suốt, vừa sợ lại vừa thấy tiếc cho Thích Mê. Nghĩ mà xem, ban đầu là cô gái ngây thơ như thế, bây giờ lại biến thành cỗ máy vung đao g.i.ế.c người không chớp mắt, anh ấy thấy khó chấp nhận quá.

Lão Ngụy thở phì một hơi, cố điều chỉnh tâm trạng. Sau khi lý trí quay lại, anh ấy gỡ dần những mối tơ vò trong đâu, chỉ giữ lại một ý nghĩ và hỏi Thư Ly luôn. "Trưởng căn cứ sao lại biết được chuyện cách căn cứ những hai mươi km thế?"

Thư Ly ngồi bất động nhìn bên ngoài cửa sổ, gương mặt lộ vẻ cô đơn rồi cười buồn: "Anh không nhớ thân phận hiện tại của tôi sao, lão Ngụy? Tôi chỉ là một món vũ khí bị gọi tới thì phải tới, bị đuổi đi thì phải đi, sao có thể biết chuyện có liên quan tới quyết định của cấp trên?"

Môi lão Ngụy giật giật, giọng lí nhí hẳn: "Xin lỗi..."

Thư Ly nghe thế lại vui vẻ: "Đây là lựa chọn của tôi, sao anh lại xin lỗi chứ?"

Lão Ngụy tạm thời chẳng biết nói gì nên ngậm miệng luôn, im lặng lái xe. Mấy phút sau, anh ấy đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, bèn điều chỉnh âm tần của máy truyền tin liên lạc với cái người ngồi trong xe việt dã trắng cách đó không xa.

"Tôi hỏi này, có phải ông đã báo cáo chuyện đó với trưởng căn cứ không?" Lão Ngụy nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy chỉ có Lý Húc là có khả năng làm việc này. Hôm đó ông ta tình cờ gặp Thích Mê và biết Tống Xuân được Thích Mê cứu, thế thì tất nhiên cũng đoán được cô ấy phải đi qua căn cứ của Kẻ Phá Hoại. Để trả thù một đao kia của Thích Mê, rất có thể ông ta đã nói bóng gió với trưởng căn cứ.

Hôm nay mấy nhân viên tinh lọc cao cấp đi kiểm tra không phát hiện ra manh mối nào thì còn đỡ, nếu như tìm hiểu được ngọn ngành và tra ra Thích Mê thì chắc chắn trưởng căn cứ Loki sẽ phải cân nhắc việc cô dùng năng lực của cá nhân g.i.ế.c c.h.ế.t rất nhiều người của nhóm Kẻ Phá Hoại. Không chừng anh ta sẽ nảy ra ý định đen tối nào đó đi quấy rầy Thích Mê, khiến cô ấy tự hiến dâng mình lên để bảo vệ nhân loại.

Nếu chuyện tới bước đường ấy, thì không thể ở lại cái căn cứ này nữa rồi.

Nhưng những suy nghĩ của lão Ngụy chỉ là đoán mò, câu hỏi vừa truyền đi thì giọng nói điềm đạm từ đầu dây bên kia đã hỏi vặn lại anh ấy: "Tôi báo cho trưởng căn cứ chuyện này thì được lợi gì. Vì trả thù cô ta mà không để ý tới việc của bản thân nữa sao? Tôi đâu có ngu ngốc đến thế."

"..."

Lão Ngụy bình tâm suy nghĩ lại, hình như đúng thế thật. Dù nói thế nào thì Thích Mê đã thoát khỏi cái mác người của Kẻ Phá Hoại, nên nếu bị trưởng căn cứ phát hiện cũng không phải khấp khởi lo cho mạng sống của mình. Còn cô gái Lý Húc muốn giấu giếm hiện là Kẻ Phá Hoại, nếu trưởng căn cứ truy xét tới cùng, nhất định cô gái đó sẽ bị xử lý.

Đúng là Lý Húc không ngu xuẩn đến thế.

Thế thì là ai được?

Vị trí của biệt thự không phải phạm vi tuần tra của nhân viên tinh lọc, tại sao trưởng căn cứ lại biết được tin này?

Lão Ngụy sầm mặt, cứ nghĩ mãi tới chuyện này, bất tri bất giác giảm tốc độ xe. Lý Húc nhìn cái xe đen phía trước cách mình càng ngày càng gần, hắng giọng nói: "Có chuyện này tôi không biết anh có đủ tỉnh táo mà để ý không? Anh không thấy chuyện Kẻ Phá Hoại bất ngờ tập kích lần trước quá quái lạ sao?"

Lão Ngụy liếc nhìn máy truyền tin chằm chằm.

"Bên ngoài trụ sở luôn có màng bảo hộ, đám người của Kẻ Phá Hoại có trị số SAN thấp làm thế nào lặng lẽ vào được, hơn nữa còn liền một lúc lái vào tới bốn cái xe? Nếu khẳng định chúng không có người trong căn cứ tiếp ứng thì tôi không tin đâu." Lý Húc hừ lạnh, đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm vào phản ứng của xe phía trước.

Không tới nửa phút, xe hơi màu đen đột ngột dừng lại. Lý Húc nhíu mày, cũng đạp phanh.

"Có phải anh nghĩ ra cái gì không?" Ông ta hỏi.

Lão Ngụy bất động nắm tay lái, đầu óc lại nghĩ ngợi rất nhiều: "Tôi nhớ đêm qua ông nói là vì con bé đó là người thân của ông nên mới phải nghĩ cách bảo vệ nó, đúng không?"

Lý Húc nhíu mày chặt hơn: "Ông muốn nói gì?"

"Tôi đang nghĩ, trường hợp ngược lại cũng thế mà, phải không? Người thân là Kẻ Phá Hoại, thế thì để bảo vệ người thân, người trong căn cứ cố tình để họ đi vào cũng bình thường mà?"

Lý Húc tỏ vẻ đã hiểu: "Mà người có thể mở màng bảo hộ chỉ có thể là một trong những nhân viên tinh lọc của căn cứ."

"Đúng."

Nếu thế thì có thể giải thích được vì sao Kẻ Phá Hoại có thể thần không biết quỷ không hay xâm nhập vào căn cứ.

Lão Ngụy siết c.h.ặ.t t.a.y lái, càng nghĩ càng thấy không đúng. Đột nhiên một ý nghĩ lóe sáng trong đầu anh ấy, khiến toàn thân lạnh lẽo anh ấy như rơi vào hầm băng. Anh

ấy vội vàng bảo Thư Ly lên xe của Lý Húc rồi vội vã quay đầu xe lại, chân phải đạp ga hết cỡ. Tiếng gió quật vào những vách tường trên đường phố ràn rạt như tiếng điện réo. Nếu suy nghĩ vừa rồi của anh ấy là đúng, thì tin tức mà trưởng căn cứ lấy được lần này nhất định là do nội gián cung cấp. Mà mục đích của kẻ nội gián không phải là phá hoại căn cứ, mà là trả thù.

 

Loading...