Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 269
Cập nhật lúc: 2025-03-29 09:00:12
Lượt xem: 4
Hà Khả Nhạc và Diệp Thạch Lục vẫn ở yên tại chỗ, báo cáo tình hình của Tống Xuân cho cấp trên, yêu cầu bệnh viện đưa xe cấp cứu đến cứu người.
*
Mười phút sau, mấy người đi vào một con hẻm khuất, xuyên qua một đường hầm ẩn giấu dưới lòng đất đến căn phòng bên dưới bệnh viện Trung tâm.
Đối diện với phòng bệnh 101 trên tầng, đây là căn phòng đầy lãng mạn của một vị công chúa nhỏ, giấy dán tường họa tiết hoa phong cách đồng quê, chiếc giường có rèm xanh, bàn ghế chạm khắc theo phong cách Châu u, tất cả đều thể hiện sự tỉ mỉ và tinh tế.
Lão Ngụy chỉ liếc mắt một cái đã bị Lý Húc sốt ruột đuổi đi.
Men theo con đường ông ta chỉ, lão Ngụy và Trịnh Viện Viện đưa Thích Mê đi qua nhiều khúc quanh, từ lòng đất đi thẳng về lại khu dân cư của nhân viên tinh lọc, rồi trở về căn phòng trên tầng 15.
Sau khi đặt Thích Mê đang ngủ mê lên giường ổn thỏa, lão Ngụy thở phào một tiếng, đ.ấ.m đấm vào eo và chân.
“Ở đây cứ để tôi lo, trưởng quan Ngụy mau quay về nghỉ ngơi đi.” Trịnh Viện Viện nói.
Lão Ngụy huơ huơ tay rồi quay gót khỏi phòng: “Không, tôi không yên tâm về cô nhóc này, cứ đợi ở đây hẵng.”
Trịnh Viện Viện hiểu được nỗi lòng của anh ấy, không kiên trì nữa, cô lấy cho anh một chiếc chăn mỏng trong phòng, đặt lên tay vịn sofa: “Vậy tôi vào trước.”
“Mong cô để ý hơn, uy lực đôi mắt kia khá mạnh đấy.” Lão Ngụy dặn dò.
Trịnh Viện Viện mỉm cười lắc đầu: “Vất vả gì đâu, có thể giúp được Thích Mê tôi vui lắm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Ừ.”
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, lão Ngụy lấy điện thoại ra báo với Liêu Dương rằng mình vẫn an toàn.
“Lần này thật may có em, nếu em không dùng tên Thích Mê ra chỉ thị mật thì chuyện nguy hiểm như vậy cô ấy đã chẳng thể đối phó được.” Lão Ngụy ngồi phịch xuống sofa, mệt mỏi xoa thái dương. “Cũng không biết cô gái này xảy ra chuyện gì, tự dưng cô ấy nổi điên lên vậy?”
Liêu Dương: “Em chỉ thôi miên giúp cô ấy khắc sâu ấn tượng về bản thân thôi, Thích Mê vẫn luôn cố gắng hết sức để nhớ lại chính mình, cô ấy không dám quên, nên khi có ai đó gọi tên thì cô ấy mới phản ứng lại, tất cả là công của cô ấy, không phải em.”
Lão Ngụy trầm ngâm suy nghĩ, bật cười hai tiếng: “Ý thức của cô gái này quả thực đã mạnh mẽ hơn rất nhiều sau khi bị người đó tra tấn tinh thần. Đây có tính là trong cái rủi có cái may không?”
Hai bên im lặng thoáng chốc, Liêu Dương ở đầu bên kia điện thoại thở dài một hơi: “Cô ấy thật sự đã chịu khổ rồi, không dễ gì có được một cuộc sống bình yên…”
Lão Ngụy chậm rãi nhắm mắt lại: “Ừ.”
Căn phòng lại thinh lặng, chỉ còn tiếng hơi thở khe khẽ.
*
Ba ngày sau, Thích Mê tỉnh lại.
Sau khi Trịnh Viện Viện phong ấn ý thức của đôi mắt tử thần, con mắt xanh sáng ngời lại bị phù văn màu đen phong ấn lần nữa, trên mắt trái của cô hằn lên một hoa văn chữ thập kỳ lạ, tăng thêm một chút sát khí quỷ dị.
Cô ấy không nói cũng không cười, chỉ ngồi ở mép giường trông ra ngoài ô cửa sổ.
Trịnh Viện Viện đã sử dụng công cụ để kiểm tra giá trị SAN của cô, giá trị đã từ 12 đạt đến 35, có lẽ tổn thương lần này quá lớn, phục hồi chậm vô cùng, mặc dù cô vẫn đang trong giai đoạn hỗn loạn, nhưng vẫn có chuyển biến tốt, điều này khiến người ta nhìn thấy tia hi vọng.
Nỗi lo của lão Ngụy cuối cùng cũng được trút xuống, ba ngày nay anh ấy đã nghĩ tới hết thảy tình huống xấu nhất, nếu Thích Mê không tỉnh lại, anh ấy sẽ cố tìm Thần điện cầu nguyện cho cô.
Lão Ngụy khoái chí ngồi xuống bên cạnh Thích Mê, vừa định cất giọng đã thấy Thích Mê chán chường im lặng tránh sang một bên.
Lão Ngụy: “?”
Lão Ngụy lại tới gần.
Thích Mê lại xê dịch.
Lão Ngụy: “...”
Lão Ngụy không tin cứ nhích đến gần, cuối cùng ép Thích Mê vào bờ tường, nhác thấy không còn chỗ nào để trốn nữa, cô cau mày thiếu kiên nhẫn, dồn sức chặt mạnh lên chân lão Ngụy.
“Ai da c.h.ế.t tiệt!” Lão Ngụy đau đớn nhảy dựng lên.
Nhưng vừa đau đớn lại vừa vui sướng, Thích Mê tỉnh lại làm anh ấy vui c.h.ế.t được, anh ấy không muốn chấp nhặt với cô nhóc, cười hì hì hai tiếng, khập khiễng lùi ra xa cô.
Thích Mê nặng nề khịt mũi rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lão Ngụy liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, đột nhiên phát hiện trong tay cô hình như đang cầm thứ gì đó, vội vàng nói với Trịnh Viện Viện: “Cô nhóc, cô tới lấy vật nằm trong tay cô ấy thử xem.”
Anh ấy biết Thích Mê không quan tâm đến mình, nên không muốn chọc tức bằng cách gây rắc rối cho cô.
Với tư cách là bác sĩ điều trị của Thích Mê, Trịnh Viện Viện dễ dàng đến gần.
Là huy hiệu của mặt trời, hoa văn hình dáng thanh kiếm với ánh sáng sáng ngời muôn trượng.
Lão Ngụy giật mình, suy đoán khá chính xác: “Cô ấy tìm thấy phù thủy rồi à?”
Nhưng cô ấy không có giấy thông hành… chẳng lẽ đã sai ở đâu rồi?
Anh ấy rũ mắt suy nghĩ, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, sau khi xâu chuỗi những manh mối rời rạc này lại với nhau đã rút ra được một đáp án——
Thích Mê tìm được người đàn ông này, nhưng anh ta không phải phù thủy cũng không tìm được giấy thông hành, mệnh lệnh trong đầu tan vỡ, cô rơi vào trạng thái hung bạo. Mà kết cục của người bị gọi phù thủy đó, được giải thích bằng vết m.á.u khô trên huy hiệu này, một kết cục thảm khốc.
Trong khoảnh khắc, một cảm giác sợ hãi cực lớn bao trùm lấy anh ấy, lão Ngụy sững sờ tại chỗ.
“Chẳng lẽ người chúng ta cần tìm, đã nhầm rồi ư?” Ánh mắt anh ấy dần mất đi tiêu cự.
Giống như một người sắp đi đến cuối con đường thì gặp nạn, con đường không có lối ra, buộc phải tìm một con đường khác mới có thể đi tiếp, không biết mình đến năm nào tháng nào mới đi đến đích.
Lúc này Liêu Dương mở cửa gọi đi ăn cơm, lão Ngụy vội vàng giấu huy hiệu vào túi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-269.html.]
“Gọi Thích Mê ra ăn đi.” Cô mỉm cười vẫn dịu dàng như mọi khi.
Lão Ngụy giả vờ bình tĩnh, gật đầu.
Sau khi khủng hoảng qua đi, những cư dân được sơ tán lần lượt trở về nhà, sau khi hay tin cô Thích bị bệnh, bảy đứa nhỏ đều cẩn thận giữ im lặng. Những đứa trẻ này đều lần lượt đến thăm cô, có lẽ chúng cũng biết cô Thích mắc bệnh gì, thế nên cũng hạn chế làm phiền cô.
E ngại trên mặt Thích Mê có những phù văn khó hiểu, sau khi bàn bạc với Trịnh Viện Viện, lão Ngụy vẫn quyết định mang đồ ăn lên phòng.
Chiếc bàn kê cạnh cửa sổ, Thích Mê ngồi xuống rồi lặng lẽ nhìn bầu trời.
Trịnh Viện Viện kéo chiếc ghế nhỏ tới ngồi bên cô, nhẹ giọng hỏi: “Cô tự ăn được không, hay tôi đút cho cô nhé?”
Cô ấy đợi hai giây, không nghe Thích Mê đáp lời mà vẫn ngẩn ngơ nhìn trời, bèn lấy đũa gắp một miếng rau xanh rồi đưa lên miệng cô.
Thích Mê lờ đi, tập trung nhìn chăm chăm lên bầu trời xanh—
Trời xanh nắng vàng, trời quang mây đãng.
Trịnh Viện Viện đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên hỏi: “Cô đang nhìn cái gì thế?”
Thích Mê mấp máy môi, cất giọng nói trong veo: “Mắt.”
"Mắt?" Trịnh Viện Viện nhìn lại một cách khó tin, cô ấy nhận ra rằng đó có thể là ảo giác do tiềm thức hỗn loạn của Thích Mê nên khẽ hít một hơi rồi hỏi: “Là đôi mắt như thế nào?”
Ánh mắt Thích Mê thờ ơ: “Có rất nhiều mắt, có đen, cũng có đỏ.”
"Mắt đỏ?”
"Ừ.”
Trịnh Viện Viện mở miệng định hỏi thêm thì cô nghe thấy có người gõ cửa hai lần, lão Ngụy tiến vào gọi cô ấy. Đến lúc đi đến phòng khách thì bắt gặp bà lão tóc bạc mình từng gặp trước đây – người từng đến tìm Thích Mê.
Hôm nay bà lão cố tình ăn vận để đến đây, khoác sườn xám thêu chỉ xanh lam, đeo kính gọng vàng, tô một lớp son mỏng trên môi, bà ngồi đó trông thật giống như năm tháng bình yên.
Cô ấy còn chưa kịp mở miệng, người phụ nữ đẩy xe lăn hơi ngượng ngùng thưa: “Thật xin lỗi đã làm phiền cô, vì hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của mẹ tôi, cô Thích lại không đến dự, mẹ tôi bồn chồn không yên nên muốn đến thăm cô ấy một chút.”
Trịnh Viện Viện sực giác ngộ, mỉm cười: “Xin lỗi, Thích Mê bị bệnh rồi, tạm thời không thể ra ngoài được.”
Bà lão nghe vậy lo lắng hỏi: “Cô ấy bị bệnh rồi à, hiện tại sức khỏe thế nào?”
Không đợi Trịnh Viện Viện tiếp tục trả lời, Phương Hân Duyệt và Bành Di Thần – những người khá quen thuộc với bà lão chạy tới, giọng nũng nịu: “Bà ơi, cô Thích lại mắc bệnh như lần trước ấy ạ!”
“Đã mấy ngày rồi tụi con không được gặp cô Thích ~”
“Ôi trời, đã mấy ngày không gặp cô Thích, thảo nào trông đứa nào cũng ỉu xìu thế kia.” Bà lão đau lòng dỗ dành lũ nhỏ, xác nhận với Trịnh Viện Viện xong, lẳng lặng tháo cặp kính xuống.
Bà không tỏ ra lo lắng quá nhiều, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, ôm hai đứa trẻ vào lòng: “Đừng lo nhé, cô Thích của mấy đứa dần dần sẽ khỏe lại thôi.”
Nguyệt
Như lời chúc phúc chân thành nhất từ
thiên thần, chỉ một lời nói cũng có thể khiến người khác an tâm.
Ánh mắt của Trịnh Viện Viện khẽ lay, nước mắt chực trào ra: “Ừm, cô ấy có thể nói chuyện với cô rồi, nên sẽ sớm khỏe ngay thôi.”
Lão Ngụy hoan hỉ dò hỏi: “Cô ấy đã đã nói chuyện với cô rồi à, nói gì cơ?”
“Mắt, cô ấy nhìn lên bầu trời và nói rằng có thể nhìn thấy nhiều mắt.”
“Mắt?” Lão Ngụy vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thất thần. “Đây không phải do ý thức hỗn loạn sao, tôi còn tưởng cô ấy nhận ra cô.”
Trịnh Viện Viện nhún vai bất lực.
Về vấn đề này, chỉ có bà lão không đồng tình với cách nhìn đó.
Bà nhờ con gái đẩy đến trước cửa sổ sát đất, đeo cặp kính và cũng ngước nhìn bầu trời xanh mây trắng.
“Có phải các cô cậu đều cho rằng lời nói của những người rối loạn ý thức đều không đáng tin đúng không?” Bà nhẹ nhàng cong môi. “Tôi thì lại nghĩ, họ có thể thấy được rất nhiều thứ mà chúng ta chẳng tài nào thấy được, họ có cách giao lưu bí ẩn với trời cao ngoài kia, thế giới trong đôi mắt của cô Thích, có thể đang có thật.”
“Con gái nhỏ của tôi từng nói với tôi rằng, bên ngoài khoảng trời rộng lớn ấy vẫn còn tồn tại những sinh vật sống, giờ nghĩ lại, có lẽ con bé nói đúng, chỉ là người bình thường chúng ta không nhìn thấy được, không nhìn thấy không đồng nghĩa với việc không tồn tại, thật đáng tiếc vì lúc đó tôi đã không tin con bé.”
Nói đến đây, đôi mắt bà lão phiếm hồng, như đang hồi tưởng hay như đang hoài niệm, mang theo chút bi thương.
Về sau, qua lời giải thích của cô con gái lớn họ mới hay rằng, cô con gái nhỏ mà bà lão nhắc đến trước khi c.h.ế.t là một người mắc bệnh rối loạn ý thức, nghe nói lời cuối cùng cô để lại cho thế giới này trước lúc về với đất mẹ là—
[Những kẻ tự cho mình là [người bình thường] đã tạo ra quy tắc phán xét kẻ rối loạn ý thức. Họ thống trị thế giới với số lượng áp đảo, không ngờ rằng, thực ra chính họ mới là những kẻ điên.]
[Thế giới này không cần những người thực sự tỉnh táo, như tôi…]
Câu này thoạt nghe cũng chẳng có ý gì, nhưng ngẫm kỹ thì lại thấy kinh hãi tột độ.
[Trong thế giới đầy [người bình thường] này, [bình thường] của bạn có thực sự [bình thường] không?]
Sau khi bà lão rời đi, một số người nghĩ lại vẫn cảm thấy sởn gai óc.
Bọn họ đứng trước cửa sổ nhìn lên trời, cố gắng nhìn vào [mắt] mà Thích Mê nói.
*
Ở nơi khác, trong không gian đa chiều.
Trong đống di tích rộng lớn, một chiếc bàn gỗ dài đen kịt kỳ lạ đứng giữa bãi hoang tàn, phóng tầm mắt đi xa, ngoài những bức tường và gạch ngói đổ nát ra, chỉ có
hai cái cây khô đứng lẻ loi giữa trời đất, thế giới loang loáng xám trĩu nặng, không còn nhuộm sắc nữa.