Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 267
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:59:22
Lượt xem: 3
Thích Mê khoanh chân ngồi dưới đất.
Đầu tiên là do Trịnh Viện Viện điều khiển đồ vật triệu hồi lên quả cầu màu đen phát ra sóng điện, phong ấn ý thức của bản thân Thích Mê, sau đó Liêu Dương lại dùng kỹ năng thôi miên đưa ra các mệnh lệnh cho cô, để cô dựa theo mệnh lệnh làm việc.
[Mệnh lệnh 1: Dùng thẻ công tác trong tay rời khỏi căn cứ]
[Mệnh lệnh 2: Đổi mắt trái thành mắt tử thần]
[Mệnh lệnh 3: Tìm nhà gỗ và những nơi có thể làm ra con rối gỗ]
[Mệnh lệnh 4: Dựa vào hoa văn trên bảo kiếm và đàn ông làm manh mối, tìm kiếm phù thủy, lấy được giấy thông hành]
[Mệnh lệnh 5: Giết kẻ phá hoại, không làm hại những người khác ngoài bọn chúng]
Đây là năm mệnh lệnh mà Thích Mê đã chuẩn bị trước khi tiếp nhận phong ấn, dựa vào kỹ năng thôi miên đặc thù của Liêu Dương làm gia tăng thêm ấn tượng trong đầu óc cô, để cô có thể xác định rõ mục tiêu của mình trong tình huống bị hỗn loạn ý thức.
Sau khi búng ngón tay, quá trình thôi miên kết thúc.
Dựa theo sự dặn dò của Thích Mê, ba người bọn họ cách cô càng xa càng tốt, trốn vào lối đi ngầm ở gần đó.
Vài phút sau, Thích Mê tỉnh lại, hơi thở đã có sự khác biệt rất lớn. Giống như một lưỡi đao sắc bén rốt cuộc cũng thoát ra khỏi sự áp chế của vỏ đao, vô cùng càn rỡ kiêu ngạo, chỉ cần thoáng đụng vào một chút thôi thì kết cục sẽ là bị tan xương nát thịt.
Ba người đang âm thầm quan sát đều vì cô mà hít sâu vào một hơi.
Trịnh Viện Viện cực kỳ lo lắng, nếu không phải Thích Mê vẫn cứ ngoan cố thì cô ấy cũng sẽ không mạo hiểm như thế, vừa nhìn thấy tình huống như vậy thì khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu: “Thích Mê cô ấy không sao chứ?”
“Haiz, nên khuyên tôi đều đã khuyên rồi, mọi chuyện cho tới lúc này chỉ có thể xem tạo hóa của cô ấy mà thôi.” lão Ngụy thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy Liêu Dương cũng đang lo lắng.
Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, Thích Mê từ từ đứng lên, dựa theo mệnh lệnh từ trong túi lấy ra thẻ công tác, rời khỏi căn cứ.
Lão Ngụy: “Mệnh lệnh thứ hai là gì vậy?”
Liêu Dương: “Đổi mắt trái thành mắt tử thần.”
Trịnh Viện Viện sợ hãi kêu lên: “Đem mắt trái đổi thành mắt tử thần chẳng phải là......”
Ba người giật mình, vội vàng chạy ra ngoài.
Lập tức đồng tử đột nhiên co rút lại.
Chỉ thấy Thích Mê đưa lưng về phía bọn họ mà đứng, tay trái nhuộm đầy máu, nhìn kỹ lại, còn có thể nhìn thấy một dòng m.á.u nhỏ đang chảy dọc xuống theo đầu ngón tay. Trong tay cô dường như nắm chặt thứ gì đó, giơ tay lên nhìn rồi tùy ý ném sang bên cạnh, như là đang ném một thứ rác rưởi không cần dùng đến.
Mà thứ rơi xuống đất đang dính đầy m.á.u đó, chính là một con mắt màu hổ phách xinh đẹp.
Trịnh Viện Viện bị dọa cho sợ hãi, phát ra một tiếng thét chói tai.
Nghe thấy âm thanh, bóng dáng đang đi về phía trước của Thích Mê dừng lại, chậm rãi quay đầu, một đôi mắt màu lam sáng lạn chói mắt. Cô nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh như đang đánh giá con mồi.
Trong lúc hai bên giằng co, Liêu Dương thử gọi một tiếng: “Thích Mê à?”
Thích Mê nhìn cô ấy chằm chằm, khóe miệng hơi nhếch lên.
*
Nửa giờ sau, Thích Mê tìm khắp mấy con phố, đứng ở trước cửa một xưởng mộc.
Bên trong rõ ràng truyền đến tiếng cưa gỗ.
“Kỳ Kỳ à, cậu c.h.ế.t thảm quá Kỳ Kỳ à, tôi sẽ báo thù cho cậu.” Thợ rối gỗ vừa lau nước mắt vừa cắt khối gỗ, nghe thấy tiếng bước chân, nhóc ngẩng đầu lên nhìn, một thân ảnh giống như ma quái khiến cho nhóc hoảng sợ giữa ban ngày.
Sau khi thay đổi con mắt, nửa khuôn mặt trái của Thích Mê đều nhuốm máu, thoạt nhìn quả thật đáng sợ.
Thợ rối gỗ đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Cô là con người sao?”
Thích Mê không nói gì, im lặng kéo cổ áo ra cho nhóc ta xem vết đen xấu xí trên xương quai xanh trắng nõn kia.
“Thì ra là gương mặt mới, sao trước đây chưa từng gặp cô nhỉ.” Thấy là người một nhà, thợ rối gỗ cảm thấy nhẹ nhõm, tiếp tục bận rộn cưa gỗ.
Trong tầm nhìn của mắt trái, những đường nét đủ loại mọi màu sắc kia đã cắt người thợ rối thành mấy khối, Thích Mê mỉm cười thích thú, trong nháy mắt con mắt màu xanh lam xán lạn dừng lại ở vị trí đầu của nhóc, sau đó ánh mắt lại dời đi: “Chỉ có một mình cậu sao?”
“À, những người khác đều đang ở phòng nghiên cứu giải phẫu cô gái con người được mang về kia rồi, tôi muốn nhanh chóng làm xong Kỳ Kỳ, nên không có thời gian đến đó nhìn xem.” tiếng nói của nhóc dừng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm Thích Mê, “Cô có việc gì sao?”
Thích Mê vẫn duy trì nụ cười bình tĩnh: “Ừ, tôi tới để gia nhập với các cậu.”
Thợ rối gỗ dừng công việc trong tay lại, thăm dò lấy từ trong túi ra một tờ báo, vò thành một cục ném qua người Thích Mê.
Thích Mê yên lặng nhìn tờ giấy rơi xuống đất: “Có ý gì vậy?”
Thợ rối gỗ mỉm cười xin lỗi: “Tôi còn tưởng rằng cô là gián điệp của con người phái tới, không bị kéo vào kết giới chứng tỏ chính là người một nhà rồi... Vậy thì đi thôi, tôi dẫn cô đi gặp lão đại.”
Nhóc vỗ vỗ bụi bặm trên tay, mang theo Thích Mê quẹo qua hai con phố, đi tới một căn biệt thự độc lập rất khí thế.
Trong sân có một người khổng lồ cao lớn khoẻ mạnh đang ngồi bên cạnh hồ nước với một người đàn ông mặc áo sơ mi sọc, nhìn thấy người mới tới, người đàn ông mặc áo sơ mi sọc đứng lên: “Cô ta là ai vậy?”
“Đồng đội mới tới, tên là…” Thợ rối gỗ vốn định giới thiệu Thích Mê, nhưng chợt nhớ ra cô còn chưa tự giới thiệu, liền hỏi, “Đúng rồi, cô còn chưa nói cô tên gì đâu.”
Thích Mê suy nghĩ một chút: “Tiểu Thất.”
Người đàn ông có khuôn mặt hung ác nham hiểm đi tới, nhìn chằm chằm vào cô, thật lâu sau, hắn liếc mắt nổi giận với thợ rối gỗ: “Ngay cả mấy chi tiết này cũng chưa hỏi rõ ràng, vậy mà cậu đã đưa cô ta tới đây sao?”
Thợ rối gỗ hừ lạnh một tiếng, chỉ về phía con đường đi chứa đầy Quỷ Tạp Tử: “Một đường đi tới đây đều không bị sao cả, chắc chắn là đồng bạn rồi, còn hỏi thăm chi tiết cái gì nữa?”
Người đàn ông ngược lại có ý kiến bất đồng, cười như không cười đưa tầm mắt nhìn vào trong túi của Thích Mê, thẻ công tác nhân viên tinh lọc của cô bị lộ ra một góc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-267.html.]
Anh ta vươn hai ngón tay, kẹp lấy thẻ công tác: “Cô là nhân viên tinh lọc sao?”
“Đã từng như vậy.” Thích Mê vẫn không chút sợ hãi.
Lời này vừa nói ra, người đàn ông khổng lồ và thầy rối gỗ phản ứng rất nhanh bao vây lấy cô, còn lấy đi cây đao ở bên hông của cô.
Người đàn ông tiếp tục tra hỏi cô: “Cô tới đây để nằm vùng sao?”
“Không phải, tôi chạy trốn.”
“Chạy trốn sao?”
“Sau khi tôi trở thành kẻ phá hoại, căn cứ muốn xử tử tôi, tôi đã trốn thoát được.”
Người đàn ông nheo con mắt: “Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao?”
Thích Mê không cho là đúng cười cười, đột nhiên nhanh chóng xoay người đoạt lấy com dao.
Thích Mê không cho là đúng cười cười, đột nhiên nhanh chóng xoay người đoạt lấy com dao.
Chỉ trong nháy mắt, con d.a.o vốn còn đang nằm trong tay của thầy rối gỗ, lập tức một lần nữa trở lại trong tay cô, còn thuận tiện mang theo đôi tay mà thợ rối gỗ vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Bốp bốp, bàn tay bị đứt rơi xuống tạo thành hai đóa hoa máu.
Ngay sau đó, con d.a.o thắt lưng trong tay cô xẹt qua cổ người đàn ông, m.á.u phun ra, như mưa rơi nhuộm ướt cả một mảnh đất lớn. Đầu của người đàn ông thậm chí còn duy trì vẻ mặt cười như không cười, chưa kịp cảm thấy hoảng sợ, đã rơi xuống nằm cùng với bùn đất.
Toàn bộ động tác cực nhanh và lưu loát của cô làm cho người khác phải nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ thấy Thích Mê xoay người, còn chưa đầy ba giây đã tạo thành cục diện một c.h.ế.t một bị thương.
“A - -!!”
Hai tiếng kêu thảm thiết như muốn cắt đứt dây thanh quản vang lên.
Trên môi của Thích Mê nở một nụ cười nhàn nhạt, vung vẩy m.á.u trên dao.
Cô giống như từ trước tới nay đều như vậy, trên mặt có thể dính máu, nhưng trên d.a.o thì không.
Sở dĩ g.i.ế.c người đàn ông này, một là bởi vì mệnh lệnh nói cho cô biết có thể g.i.ế.c kẻ phá hoại, hai là bởi vì cô cảm thấy kiêu ngạo khi g.i.ế.c c.h.ế.t thuộc hạ của phù thuỷ như vậy, thì phù thủy nhất định sẽ xuất hiện, và điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất...
Đơn giản vì cô cảm thấy hắn rất phiền phức, tốt nhất cứ cho một đao sạch sẽ thoải mái.
Nguyệt
Hai người còn lại, là chuyện của hai d.a.o khác, cứ để cho tiếng kêu của bọn họ kéo dài lâu hơn một chút thì sẽ tốt hơn.
Quả nhiên không lâu sau, hơn mười người từ trong biệt thự tập thể chạy ra, thấy cô gái này lai lịch không rõ ràng trong tay cầm một con d.a.o sáng loáng, tâm tình sung sướng đánh giá bọn họ.
Lúc trước Thích Mê nói không có phần thắng, đó là bởi vì cô không cách nào ngăn cản được sự xuất hiện khó nắm bắt của Quỷ Tạp Tử, chỉ cần mất chú ý một chút thì sẽ bị kéo vào trong kết giới, cho dù là thời gian ngắn ngủi vài giây, đó cũng là chuyện có thể chết.
Nhưng bây giờ thì khác, cô là kẻ phá hoại, là "bạn" của bọn họ, cho dù có chạm vào bao nhiêu Quỷ Tạp Tử thì cũng không có tác dụng gì với cô.
Con át chủ bài mạnh nhất mà kẻ phá hoại có thể sử dụng đã không còn tác dụng với cô, chỉ còn lại một ít quyền cước đ.ấ.m đá của tay chân, cô nhắm mắt lại cũng có thể giải quyết được.
Thích Mê không muốn phí công sức với bọn họ, nhìn xung quanh một vòng: “Lão đại của mấy người ở đâu?”
“Trong tầng hầm!” Đám đông trả lời cô, không hề do dự.
Thích Mê vừa nhấc chân bước được nửa bước, mười mấy người xoẹt một cái đã chia thành hai hàng, không dám cản đường đi của cô.
Cô hài lòng gật đầu: “Nếu vừa rồi người đàn ông kia thức thời như vậy thì tốt rồi...”
Mọi người cười khinh thường.
.
Không lâu sau, Thích Mê cầm lấy thanh đao ở thắt lưng, đi xuống dưới tầng hầm.
Đúng như cô tưởng tượng, nơi này tối tăm ẩm ướt lại ngột ngạt, còn mang theo một mùi tanh khó ngửi. Tống Xuân nằm trên bàn mổ cùng với bộ áo giáp của cô ta, cả người đầy máu.
Trên chiếc ghế bên cạnh có một người đàn ông đang ngồi, ăn mặc theo phong cách của bác sĩ, ngoại trừ khuôn mặt, làn da còn lại lộ ra đều có vết lốm đốm màu đen, dáng vẻ ngồi rất nghiêm chỉnh giống như đang chờ cô đến.
Thích Mê chú ý tới trên n.g.ự.c của người đàn ông đang đeo một cái huy hiệu hình dạng mặt trời, mà thứ tạo thành ánh sáng mặt trời trên chiếc huy hiệu này chính là hoa văn bảo kiếm mà cô đã từng nhìn thấy.
Đàn ông, bảo kiếm, nguồn gốc của sự ô nhiễm, phù thủy là anh ta, không sai.
“Nghe nói cô tìm tôi…” Người đàn ông bình tĩnh bắt chéo chân, “Cô tìm đến đây rốt cuộc là muốn làm gì? Chỉ là vì muốn tận diệt hết chúng tôi sao? Vậy chúc mừng cô, cô đã thành công rồi.”
Thích Mê nhìn anh ta, trước tiên không mở miệng mà đi xuống cầu thang, đi tới trước bàn giải phẫu sờ vào cổ của Tống Xuân.
Mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn có mạch đập.
Đáy mắt của người đàn ông hiện lên một tia sáng: “Thì ra là đến cứu cô ta sao? Yên tâm đi, nếu như nhanh chóng cứu chữa thì còn có thể sống được.”
Thích Mê túm góc áo của Tống Xuân lên lau m.á.u ở trên đầu ngón tay, quay đầu: “Giấy thông hành đâu rồi?”
Người đàn ông không biết cô đang nói cái gì, vẻ mặt khó hiểu: “Giấy thông hành nào?”
“Anh không phải là phù thủy sao?”
“Không phải.”
Thích Mê im lặng hai giây, túm lấy cổ áo của người đàn ông, cẩn thận nhìn huy hiệu trên n.g.ự.c anh ta, hình dạng bảo kiếm tạo thành ánh mặt trời càng lúc càng trùng khớp với đồ án trong trí nhớ của cô, cô không cam lòng hỏi lại một lần nữa: “Anh thật sự không có giấy thông hành sao?”
“Tôi không biết cô đang nói đến giấy thông hành gì…” Đôi mắt người đàn ông tối xuống, “Cô sẽ không tìm nhầm người, sau đó g.i.ế.c nhầm người đấy chứ?”