Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 266

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:58:54
Lượt xem: 8

Sau khi gọi điện thoại xác nhận với lão Ngụy, đã chứng minh suy đoán của cô là đúng.

Tống Xuân chính là người mặc áo giáp đã cứu cô lúc trước.

“Nhóc con, chuyện này nhớ kỹ đừng nói cho chị Liêu Dương của cô, cô ấy hiện tại mang thai rất dễ suy nghĩ lung tung, trước đó tôi không nói cho cô biết…”

“Chờ một chút nhé lão Nguỵ.” Thích Mê ngăn anh ấy lại.

“Có chuyện gì sao?”

Thích Mê im lặng khoảng hai giây: “... Chờ anh trở về rồi lại nói sau, anh cẩn thận nha.”

Im lặng trong chốc lát, bên kia truyền đến hai tiếng cười khẽ: “Yên tâm đi, tôi biết rồi.”

Bíp, cúp điện thoại.

*

Cùng lúc đó, trong phòng khách, Liêu Dương đang ngồi một mình trước cửa sổ, hai tay chắp ở trước n.g.ự.c cầu nguyện bình an.

Sau khi Trịnh Viện Viện và Thích Mê ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chỉ còn lại cô ấy và bảy đứa nhỏ ở lại đây.

Trong khe cửa nhỏ lộ ra một con mắt bé xíu, Vu Kiều Kiều nín thở, nhẹ nhàng kiễng chân ngồi trở lại trên nệm: “Cô Liêu vẫn giữ nguyên tư thế kia, không hề nhúc nhích.”

Bảy đứa nhóc không ngủ, ngồi vây quanh thành một vòng tròn nhỏ giọng mở cuộc họp.

Ngô Mộc Thần khoanh tay, ra vẻ giống như một người lớn gật đầu: “Mọi người có lẽ cũng cảm giác được, các giáo viên của chúng ta đều rất vất vả, cho nên chúng ta càng phải ngoan ngoãn, không thể gây thêm chuyện phiền phức cho bọn họ có biết không?”

Mấy bé con gật đầu.

Đứa bé nhỏ tuổi nhất là Địch Vân Đồng khàn giọng, vành mắt đột nhiên đỏ lên: “Nhưng em nhớ mẹ thì phải làm sao bây giờ?”

“Suỵt…” Phương Hân Duyệt vội che miệng cậu bé lại, “Đừng khóc, nếu không cô Liêu sẽ vào đấy.”

Diệp Thù Từ thuận thế xoa đầu Địch Vân Đồng, trấn an nói: “Tất cả chúng ta đều rất nhớ cha mẹ, em đừng khóc, nếu không em cứ coi bọn chị là mẹ của em đi?”

Mấy cô bé ồn ào tỏ vẻ đồng ý.

Địch Vân Đồng cả kinh, đẩy tay Phương Hân Duyệt ra, hít mũi nói: “Em cảm thấy như vậy không tốt đâu, mấy chị không giống mẹ em chút nào cả.”

Phương Hân Duyệt đưa tay lau nước mắt giúp cậu bé: “Vậy em cứ coi bọn chị là mẹ mới đi.” Nói xong, cô bé ôm Địch Vân Đồng vào trong ngực, “Cục cưng Vân Đồng ngoan, đừng khóc, nha~~~”

“Ngoan, đừng khóc.”

“Nào, lau nước mắt đi.”

Vì trấn an đứa bé nhỏ nhất này, mấy "mẹ mới" thay phiên nhau ra trận, cuối cùng cũng làm cho cậu bé yên tĩnh lại.

Hai cậu bé Bành Di Thần và Ngô Mộc Thần ngồi ở một bên.

Bành Di Thần nhìn bọn họ, đột nhiên cúi đầu: “Cũng không biết thầy đỗvà Vương Tiểu Hổ đi đâu rồi, không có cô Thích ở đấy, lỡ như gặp phải quái thú thì làm sao bây giờ?”

“Sẽ không đâu.” Ngô Mộc Thần nghiêm trang nói, “Cậu tớ thường nói "người tốt sẽ luôn gặp được may mắn", bọn họ nhất định sẽ không sao đâu.”

“Tớ cũng cảm thấy mấy người thầy đỗ sẽ không sao đâu.” Diệp Thù Từ chắc chắn.

Lúc này, Diệp Thù Thi đưa ra một vấn đề: “Các cậu nói xem, chúng ta đang ở đâu vậy, tại sao lại gặp nhiều người xấu và quái thú như vậy chứ?”

Mấy đứa nhóc hai mặt nhìn nhau: “Không biết nữa.”

Như là mở máy hát, bọn nhỏ tôi một câu cậu một câu trò chuyện ồn ào:

“Cảm giác rất nguy hiểm.”

“Đúng vậy, cô Thích và cô Trịnh lúc nào cũng bị thương, nhìn đau lắm á.”

“Mọi người còn nhớ những con quái vật to lớn lúc trước không, cảm giác một cái răng của nó đều lớn như đầu của chúng ta vậy!”

“Bành Di Thần cậu đừng có nói nữa, sợ quá à!”

“…”

Bọn nhỏ càng nói càng kích động, cảm giác đội ngũ này sắp phải giải tán, Ngô Mộc Thần vội nhíu mày tiếp tục chủ trì đại cục: “Được rồi nào mọi người, chúng ta phải tin tưởng vào sự chính nghĩa sẽ chiến thắng tà ác, các giáo viên đều là những nữ chiến sĩ, bọn họ nhất định sẽ đánh bại đám người xấu và quái thú, mọi người xem chúng ta hiện tại không phải đều đang rất tốt sao?”

“Cũng đúng, chúng ta hiện tại đều rất tốt, còn có đồ chơi để chơi nữa.”

“Các giáo viên nhất định sẽ đuổi được bọn người xấu đi!”

“Đúng vậy!”

“Còn chưa đi ngủ sao?” Một tiếng nói bất đắc dĩ từ cạnh cửa truyền đến, Liêu Dương nghe thấy động tĩnh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy mấy đứa nhỏ này đang ngồi vây quanh cùng một chỗ bí mật trao đổi.

“!!!”

Nguyệt

Bảy cái đầu nhỏ đồng loạt nhìn qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-266.html.]

Không biết là ai hô to lên một tiếng “Cô Liêu đến rồi, mau ngủ đi!”, bảy đứa nhóc vừa chạy vừa bò rối loạn thành một đoàn, sau khi tìm được vị trí tốt thì lập tức ngã xuống giường, nằm ngủ xếp hàng giống như mấy cây củ cải trắng nhỏ.

Liêu Dương mỉm cười, đóng cửa lại.

Sáng hôm sau.

Lão Ngụy sau một đêm bận rộn trở về, nói chuyện thân thiết với vợ một lúc vừa chuẩn bị đi ngủ, đã bị Thích Mê thay ca trở về nghỉ ngơi gọi dậy.

“Cô hai à, tôi đã mệt mỏi cả một đêm rồi, có lời gì muốn nói thì chờ tôi tỉnh lại rồi nói sau có được không?” Lão Ngụy còn đang ngái ngủ, hai tay chắp trước n.g.ự.c cầu xin được buông tha.

Vẻ mặt của Thích Mê u ám: “Tôi đã chờ anh cả đêm rồi, có chuyện lớn quan trọng liên quan đến mạng người mà anh còn có thể ngủ được sao?”

“Hả?” Vừa nghe tình đến huống khẩn cấp, lão Ngụy trong giây lát đã thay đổi sắc mặt, “Chuyện lớn liên quan đến mạng người gì?”

“Tống Xuân đã bị bắt đi khoảng ba tiếng rồi, một khi bị kẻ phá hoại tìm cách phá giải được nhược điểm của áo giáp, bên căn cứ sẽ không còn một chút phần thắng nào đâu.” Thích Mê khoanh tay dựa vào tường, “Kẻ địch sắp đánh tới cửa nhà rồi, anh còn có thể ngủ được sao?”

Nhắc tới đứa nhỏ Tống Xuân kia, trong lòng của lão Ngụy không khỏi trầm xuống, dù sao cô ta cũng đã gọi anh ấy là lão đại lâu như vậy rồi, nói không lo lắng đó là không thể nào. Anh ấy lấy tay xoa mặt một cái, làm cho chính mình tỉnh táo lại một chút, vội hỏi: “Vậy cô có tính toán gì không, đi cứu người sao?”

Thích Mê lắc đầu: “Đã muộn rồi, đối phương sau khi biết được con át chủ bài này nhất định có thể nghĩ ra phương pháp ứng phó, hiện nay thực lực giữa hai bên kẻ địch và chúng ta chênh lệch quá lớn, căn cứ lại quá mức thụ động, căn bản là không có khả năng chiến thắng.”

Lão Ngụy hiểu ý của cô: “Cô muốn chủ động tấn công sao?”

Thích Mê khẽ nhếch môi, nụ cười trên mặt đã lộ ra đáp án.

Lão Ngụy: “Vậy cô muốn làm thế nào?”

“Tôi muốn đổi phe, đi qua bên kia.”

“?”

Lão Ngụy trừng to đôi mắt, giống như là nghe không hiểu ý của cô, sau khi im lặng hai giây lại không thể tin hỏi lại một lần nữa: “Cô, cô có ý gì?”

Thích Mê đã sớm đoán được phản ứng này của anh ấy, cười khẽ hai tiếng: “Anh không nghe nhầm đâu, tôi muốn sang bên kia, ở bên này cũng không thắng được.”

“Cô điên rồi sao?” Lão Ngụy kinh ngạc ngồi dậy trên giường, “Cô muốn rời khỏi phe cánh của người bình thường ở đây để đi qua bên phía của kẻ địch bên kia sao? Không phải chứ, lập trường của cô không phải vẫn rất luôn kiên định hay sao, sao lại còn đi giúp đỡ đám quái vật kia đối phó với con người cơ chứ?”

Thích Mê ghét bỏ che lỗ tai, chờ sau khi anh ấy giải tỏa hết cảm xúc, cô mới chậm rãi mở miệng: “Lão Ngụy à, có phải anh ở thế giới này quá lâu cho nên bị đồng hóa rồi không, bây giờ còn nói với tôi về vấn đề lập trường gì nữa, tôi hỏi anh, mục đích cuối cùng của anh là gì?"

Lão Ngụy giật mình: “Tìm được phù thủy, lấy được giấy thông hành, mang Liêu Dương rời khỏi nơi này..”

Thích Mê nhìn anh ấy chằm chằm, nghiêm túc nói, “Chúng ta cũng không phải là người của thế giới này, tất cả những gì chúng ta làm chỉ là để lấy được giấy thông hành qua cửa mà thôi, chuyện này chỉ bàn về sự sống chết, không liên quan đến lập trường, tôi có thể không gây nguy hại đến con người, nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi không thể lựa chọn về phe đối địch.”

Một đêm không ngủ đầu óc giống như trở nên hỗn độn, lão Ngụy cảm giác càng nghe càng rối loạn: “Không phải, chờ một chút, cô rốt cuộc là có ý gì?”

Thích Mê: “...”

Sau khi kiềm chế lại tâm trạng nôn nóng, cô chậm rãi thở ra một hơi, tách ý ra giải thích cho anh ấy: “Ý của tôi chính là, nếu như phù thủy là nguồn gốc ô nhiễm, như vậy chắc chắn hắn đang ở phe đối địch, chúng ta thay vì ở lại nơi này bị động chờ hắn tìm tới cửa, thì không bằng chủ động tấn công, đối phương hiện tại đã có động tác nhất định sẽ làm lộ ra vị trí ẩn nấp, không bằng chúng ta nhân cơ hội này trà trộn vào doanh trại của địch, nghĩ biện pháp tìm được phù thuỷ lấy giấy thông hành.”

“Nếu như đó là sự thật, vậy cô chuẩn bị trà trộn vào đó như thế nào đây?” Lão Ngụy lo lắng nói, “Bên kia đều là những người đã bị ô nhiễm hỗn loạn ý thức, cô sẽ không phải là muốn…”

Thích Mê mỉm cười: “Tôi cũng có thể giống như bọn họ.”

“Không được! Tuyệt đối không được!”

Lão Ngụy trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên, như đinh đóng cột không chấp nhận nói: “Bên kia đều là một đám người điên đầu óc không bình thường, cô cũng muốn trở thành người điên sao?! Hơn nữa, cô không phải là không biết cảm giác khi bị hỗn loạn ý thức, đến lúc đó ngay cả bản thân mình cô cũng quên mất, thì làm sao có thể nhớ rõ mình đi đến đó làm gì cơ chứ?”

Anh ấy ghét nhất là việc đồng đội trở mặt thành thù, mặc kệ là vì loại nguyên nhân gì, nếu như ý thức của Thích Mê trở nên hỗn loạn bị đồng hóa ngược lại đi đối phó với con người, thì anh ấy có thể đánh cuộc rằng, nơi này không có ai có thể là đối thủ của cô.

Thích Mê im lặng nhìn lão Ngụy, thấy sắc mặt của anh ấy dịu đi một chút, mới từ từ giơ tay lên, chỉ vào đồ án con mắt bị phong ấn trên tay cho anh ấy xem: “Con mắt này còn chưa tới vị trí mà nó nên ở, uy lực của nó rất là mạnh mẽ đủ để ảnh hưởng đến ý thức của tôi, tôi sợ sẽ khống chế được nó mới đem nó để ở chỗ này, nhưng hiện tại xem ra, đây là một cơ hội tốt.”

Lão Ngụy im lặng.

Con mắt này nằm trong tay của quỷ Dạ Xoa đến từ địa ngục, là con mắt của ác quỷ, uy lực của nó lớn đến mức nào, không cần nghĩ cũng có thể biết.

“Nhưng cô không sợ ý thức của mình sẽ bị nó nuốt chửng ư, sẽ không thể nào tỉnh lại được nữa?” khuôn mặt của lão Ngụy đã lạnh đến mức muốn nhỏ ra nước, “Cô vẫn luôn sợ bị nó khống chế cô, sao bây giờ lại không sợ nữa?”

“Bởi vì hiện tại tôi đã có trợ thủ rồi.” Thích Mê cười trả lời, “Chị Liêu Dương đã sử dụng được [kỹ năng thôi miên] vô cùng hoàn hảo, bây giờ còn có kỹ năng [Khống chế ý thức] của Trịnh Viện Viện dùng để triệu hoán đồ vật, có thể tạm thời phong ấn ý thức của tôi để tránh bị tổn thương, cứ như vậy, chờ sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ thì để cho các cô ấy đánh thức tôi tỉnh lại, lúc đó tất cả mọi chuyện đều sẽ ổn thôi."

Lão Ngụy hoài nghi: “Kỹ năng của cô ấy mới được sinh ra không bao lâu, bản thân còn chưa vận dụng thuần thục, có thể làm được không?”

Thích Mê mỉm cười nói: “Tôi cảm thấy có thể thử một lần.”

“Nhưng mà......”

Đừng có nhưng mà nữa, trước mắt đây là phương pháp tốt nhất rồi, tôi đi chuẩn bị một chút đây.

Lần này Thích Mê chỉ tới thông báo cho lão Ngụy một tiếng, vốn cũng không định trưng cầu sự đồng ý của anh ấy.

Biết là có phí thêm miệng lưỡi để khuyên nhủ cũng vô dụng, lão Ngụy thở dài, đành phải đứng dậy đi hỗ trợ.

*

Dưới sự kiên trì cố chấp của Thích Mê, Trịnh Viện Viện và Liêu Dương đành phải đồng ý tiến hành phong ấn ý thức và thôi miên cho cô.

Thừa dịp ánh mặt trời còn chưa lên cao, bọn nhỏ đều còn đang ngủ, lão Ngụy lái xe đưa ba người đến khu vực gần của căn cứ. Trốn tới nơi này một là tránh bị những người khác quấy nhiễu, hai là cũng là vì suy nghĩ đến sự an toàn của bọn họ, dù sao sau khi ý thức bị hỗn loạn Thích Mê sẽ rất là nguy hiểm, vừa nghĩ đã biết.

 

Loading...