Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:50:24
Lượt xem: 3

Ngay sau đó, Loki lại giơ kính lúp đến trước mặt Trịnh Viện Viện, vừa nhìn hốc mắt cô phiếm hồng thấy mà thương, hạ tông giọng xuống: “Ai u sao bị thương thế này? Tôi đã nói không cần tiến hành mấy bài kiểm tra bạo lực như vậy rồi, nhìn đi, làm cô gái xinh đẹp của chúng ta bị thương rồi.”

Trịnh Viện Viện ngại ngùng cúi đầu, mỉm cười lễ phép.

Sau khi nhìn tất cả một lần, Loki ném chiếc kính lúp vàng sang một bên, hai tay chắp vào vỗ tay: “Không tệ không tệ không tệ, cả sáu người đều rất không tệ! Tôi tuyên bố, cả sáu người tôi muốn hết!”

“Người đâu!” Anh ta xoay một vòng tại chỗ, đặt m.ô.n.g lên ghế u da đỏ rực.

Một nhân viên tinh lọc mang hai chiếc huy chương ngũ giác vào, nghiêm túc cúi chào anh ta.

“Giữ lại sáu người ở đây và hai người tôi cho đạt bên ngoài, còn lại để họ mấy tháng nữa lại đến lại.” Loki nói.

Nguyệt

“Vâng!”

Sáu người nhìn nhau.

Loki bỗng nhiên nghiêm túc, ngón tay giao nhau chống cằm nói: “Được rồi, hôm nay mọi người kiểm tra mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai tám giờ, chúng ta lại gặp mặt tại căn cứ?”

Sáu người trăm miệng một lời: “Rõ!”

*

Sau khi đi thang máy xuống tầng một, mấy người tách ra.

Vẫy tay từ biệt xong, Thích Mê đang chuẩn bị ra ngoài cùng Trịnh Viện Viện hội hợp với Diệp Thạch Lục, đột nhiên cảm giác tay mình bị túm lấy.

Từ lúc kết thúc kì thi cuối cùng cũng rũ bỏ được gánh nặng, hai chân Trịnh Viện Viện mềm xuống không đứng được nữa, cô ấy ngồi bệt xuống đất không dậy được: “Cô Thích, chúng ta trúng tuyển rồi sao? Tôi không nằm mơ đâu nhỉ?”

“Đúng, chúng ta đều đậu, cô không nằm mơ, cô đã làm được.” Thích Mê thuận thế ngồi xổm đưa lưng về phía cô ấy, vươn tay, “Đi thôi, cô cũng mệt cả một ngày rồi, tôi cõng cô về.”

Trịnh Viện Viện muốn từ chối, nhưng hai chân run đến mức không cử động được, đành phải ghé vào lưng cô: “Vậy nhờ cô.”

Thích Mê đứng dậy: “Không có gì.”

Trịnh Viện Viện ghé vào bờ lưng cô, bĩu môi: “Cô Thích, tôi tự dưng muốn khóc thật to thì làm sao bây giờ?”

“Thì cứ khóc đi.”

Như chờ mệnh lệnh này, Trịnh Viện Viện không màng hình tượng mà khóc lớn.

“Cô Thích cô biết không tôi đã rất sợ… Người kia cầm ghế muốn đánh c.h.ế.t tôi… Tôi thấy anh ta g.i.ế.c người… Tôi sợ quá trốn trong nhà vệ sinh…”

Cô ấy lắp bắp nói những gì mình đã trải qua, vừa khóc vừa kêu còn lau nước mũi, trông rất hài hước.

Lúc tuyệt vọng nhất, cô ấy có cảm xúc cùng đường nhưng cũng có dũng khí xông ra, cô ấy biết nếu mình không thử một lần hết sức, kể cả có c.h.ế.t chắc chắn sẽ hối hận, vì thế bằng bất cứ giá nào, dù sao biết rằng kết quả duy nhất là cái chết, không bằng liều một phen.

Thích Mê cụp mắt lẳng lặng nghe, cõng cô ấy ra đại sảnh căn cứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-260.html.]

Bấy giờ người ở quảng trường đã đi hết, nhìn thoáng qua có thể thấy lão Ngụy và Diệp Thạch Lục mặc âu phục chỉnh tề.

Hai người hưng phấn vẫy tay, thấy Trịnh Viện Viện khóc thảm thiết như vậy mà còn được Thích Mê cõng, hai người liếc nhau, vội tiến đến đón.

“Đây là làm sao vậy? Bị thương nên không thi đậu?” Lão Ngụy an ủi nói, “Ôi, mới thi lần đầu thôi mà cô nhóc này, không đến mức khóc tàn tạ như vậy đâu.”

“Tôi thi… Thi đậu… Hu hu hu.” Trịnh Viện Viện khóc lóc trả lời.

Diệp Thạch Lục đưa khăn giấy qua, cười nói: “Vậy là hưng phấn quá thôi.”

“Tin tốt nha! Tôi lái xe đến đón các cô này, đi thôi?” Lão Ngụy đến bên chiếc xe, ga lăng mở cửa xe, “Đêm nay chúng ta về ăn mừng thôi!”

Trịnh Viện Viện khóc gật đầu: “Ừm ~”

*

Nửa tiếng sau, mọi người tề tụ.

Vì chúc mừng Thích Mê và Trịnh Viện Viện đã đậu chức nhân viên tinh lọc, cùng với việc lão Ngụy thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ và sắp được thăng chức, trong phòng chen chúc người như ăn tết.

Lão Ngụy mãi mới có cơ hội trở thành vua của bọn trẻ, được một đám trẻ con vây quanh đu dây và chơi ngựa gỗ.

Thích Mê và Trịnh Viện Viện không được nấu ăn mà chỉ có thể rửa rau, còn Diệp Thạch Lục với Liêu Dương sẽ xuống bếp.

Nghe sự việc mà Trịnh Viện Viện đã trải qua, Diệp Thạch Lục không khỏi hít một hơi khí lạnh: “Chuyện như thế cũng xảy ra trong kì thi sao?”

Lần anh ta thi không gặp phải đồng đội lòng dạ đen tối như này, thật đúng là a di đà phật.

“Đúng vậy, rất nguy hiểm.” Thích Mê lẩm bẩm nói.

Vào lúc quy tắc được đề ra, cô đã suy xét tới điểm này, cho nên cô mới luôn là người cuối cùng vào kết giới. Cô cũng không thể đoán được mình sẽ xuyên vào người nào, chẳng hạn như hôm nay kiểm tra xuyên vào thân thể của một bà cụ, nếu có người có ý xấu trong kết giới, nhân lúc tay chân cô già yếu, chỉ bằng mấy chiêu cô đã không thể có cơ hội thắng.”

Cũng may ba người kia vẫn còn tính người, lại có Hà Khả Nhạc siêu may mắn, cho nên tham gia kì thi mới suôn sẻ.

Vài người nói chuyện vui vẻ trong bếp, Liêu Dương muốn dùng đồ ăn để an ủi Trịnh Viện Viện nên hỏi cô ấy thích hay không thích món gì, nhưng Trịnh Viện Viện còn chưa trả lời, Vu Kiều Kiều bỗng thò cái đầu nhỏ ra, mắt trưng cầu sự đồng ý: “Cô Liêu ơi, cô có thể nấu cho mẹ con một bát mì trường thọ được không ạ?”

Liêu Dương ngẩn ra, vội nhìn về phía Trịnh Viện Viện: “Hôm nay sinh nhật cô sao?”

Thấy Trịnh Viện Viện ngượng ngùng gật đầu, Liêu Dương buông nồi xuống gọi lão Ngụy: “Nhanh nhanh nhanh, tranh thủ cửa hàng bánh kem chưa đóng cửa thì chạy nhanh ra mua bánh sinh nhật cho Viện Viện.”

“Được, tôi sẽ về ngay!” Lão Ngụy nghe tiếng mà động, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài luôn.

“Trưởng quan Ngụy không cần đâu!” Trịnh Viện Viện không muốn tạo thêm phiền phức cho mọi người vội vàng cản lại.

Lúc này lão Ngụy đã nhanh chóng thay xong giày, anh ấy cười nói: “Ăn sinh nhật cần có bánh kem chứ, đúng lúc nhà ta lâu rồi không ăn, càng đông càng vui chứ, chờ tôi tí!”

 

Loading...