Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 255
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:48:57
Lượt xem: 4
Lúc này, phòng màu vàng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng động, hai chàng trai lao ra khỏi cửa.
Còn sáu vị trí nữa.
Quỷ Tạp Tử trong căn phòng màu lam là một trang nhật ký, khi bảy người chạm vào thì được dịch chuyển đến tầng một khu giảng đường.
Ý thức của họ ngẫu nhiên nhập vào các học sinh mỗi lớp, bởi vì đây là Quỷ Tạp Tử cấp B, nên sau khi họ nhập vào, những NPC không có ý thức khác cứng đờ ngừng tại chỗ.
Ngoại trừ tiếng đồ đạc di chuyển, lớp học nào cũng vô cùng yên tĩnh.
Một là vì phải chạy đua với thời gian để tìm ra Quỷ Tạp Tử.
Hai là vì người đàn ông cầm d.a.o rựa ở hành lang.
Áo xám quần jean, trang phục bình thường, thậm chí có chút luộm thuộm, dưới chân đi đôi tông lào. Khi bảy người lần lượt xuyên đến đây, người đàn ông này bị đông đứng lại ở hành lang, tay trái tóm chặt một nam sinh, tay phải giơ d.a.o rựa, thật khó tưởng tượng nếu bọn họ không xuyên vào, chuyện gì sẽ xảy ra.
Trước khi chạm vào trang nhật ký, Trịnh Viện Viện đã chú ý đến nội dung trong đó.
Đó là lời tự thuật của một học sinh, trong đó cô ấy viết ra tất cả sự bất công mà cô chịu đựng trong trường, đoạn cuối cùng viết cho cha cô——
[Cha ơi, trời trở lạnh rồi, nhớ mặc thêm quần áo nhé.
Cha ơi, con biết cha rất bận, cha nhớ ăn cơm đầy đủ nhé.
Cha ơi, con xin lỗi, con không thể mạnh mẽ được nữa.
Cha ơi, khi nào rảnh, cha nhớ đến con nhé.]
Khi ý thức của Trịnh Viện Viện xuyên đến, cô thấy một chiếc bàn phủ đầy hoa cúc trong lớp học, trước n.g.ự.c người đàn ông này cũng có một bông, cô cho rằng người đàn ông này là cha của đứa trẻ kia.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, Trịnh Viện Viện đứng lên chậm rãi, đặt cuốn sách cầm trên tay xuống.
Cuốn nhật ký do đứa trẻ viết cho cha mình, không thể để trên bàn các học sinh khác, nơi khả thi nhất nằm trên người của cha cô bé.
Trịnh Viện Viện đi tới hành lang, nhìn vẻ mặt hung dữ của người đàn ông, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Cô ấy định nói cho người khác biết về phát hiện này, nhưng sau đó cô lại nghĩ, nếu suy đoán của mình sai, thì sẽ lãng phí thời gian của mọi người. Sau nhiều lần do dự, cô ấy quyết định tự tìm, dồn hết can đảm đi lên phía trước.
Con d.a.o rựa dài nửa mét ngay trước mặt, cô hít một hơi thật sâu, thử đưa tay ra lấy.
Nhưng bàn tay của người đàn ông nắm rất chặt, đến nỗi gân xanh lộ ra, cô ấy cố gắng hai lần nhưng đều vô ích. Tuy nhiên dù không lấy được con dao, nhưng sau khi
thử hai lần, cô ấy có thể xác nhận rằng người đàn ông đó sẽ không cử động, vì thế lòng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Ánh mắt cô ấy di chuyển xuống túi quần của người đàn ông, Trịnh Viện Viện cẩn thận đút tay vào, bên này không có, cô ấy vòng sang bên kia... Quả nhiên, cô ấy tìm được một mảnh giấy được gấp gọn gàng.
Mở ra xem nội dung có thể khẳng định, đây chính là Quỷ Tạp Tử mà họ đang tìm.
"Mọi... á!"
Trịnh Viện Viện mừng thầm, vừa định nói với người khác, một bàn tay đột nhiên từ phía sau đưa ra bịt miệng cô ấy, khiến cô ấy chỉ vội nói một chữ rồi không thể nói thêm gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-255.html.]
"!!!"
Da đầu của Trịnh Viện Viện tê dại, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh con d.a.o rựa sắp rơi xuống.
Trong lúc bàng hoàng, cô nhớ lại lời của Thích Mê——
Nếu có người tấn công từ phía sau, bóp cổ cô, cô chỉ cần dùng xương cứng của khuỷu tay, thúc mạnh về phía sau vào bụng người đó...
Để học các phương pháp tự vệ cơ bản, mấy ngày nay cô ấy đã nhờ Thích Mê dạy cho mình, mặc dù vẫn đang trong giai đoạn khoa tay múa chân, nhưng khi Thích Mê không đánh hết sức, cô vẫn đánh lại được hai ba chiêu.
Cô ấy cau mày, sự áp lực giữa sống và c.h.ế.t truyền đến, cô ấy dùng hết sức lực, đánh về phía sau.
Ý thức của cô đã xuyên vào cơ thể của một nam sinh khỏe mạnh, mà cô lại dùng lực mạnh như vậy, người đứng sau lập tức hét lên đau đớn, vội vàng thả cô ra.
Trịnh Viện Viện nhanh chóng xoay người lùi lại, thấy một nam sinh bình thường nhe răng trợn mắt ngồi xổm dưới đất.
Người đàn ông cầm d.a.o đứng bên cạnh vẫn bất động, vẻ mặt dữ tợn.
Trịnh Viện Viện hít một hơi thật sâu, thấy là hiểu lầm thì vội vàng chạy tới đỡ cậu học sinh đứng dậy: “Xin lỗi, tôi tưởng là chú kia đột nhiên cử động, xin lỗi, xin lỗi... Cậu có sao không?"
“Mày còn dám nói không sao!” Ánh mắt nam sinh chợt cứng đờ, nắm lấy cổ áo cô, “Ông đây đánh mày một trận như thế này thì sao!”
Im lặng hai giây, Trịnh Viện Viện nhắm mắt lại: “Một đ.ấ.m đổi một đấm, được.”
"Chính mày tự nói đấy!"
Nguyệt
Vừa dứt lời, nam sinh đột nhiên đá vào bụng cô.
Trong thoáng chốc, cơn đau dữ dội trong nội tạng nhanh chóng lan rộng, Trịnh Viện Viện cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong giây lát, toàn thân hoàn toàn không tự chủ mà ngã xuống đất.
Trịnh Viện Viện được nuông chiều từ bé đã bao giờ bị đánh như vậy đâu? Ngay lập tức mũi đau nhức, mắt cô lập tức đỏ bừng.
Nhưng nam sinh dường như không chỉ muốn trả thù cái cùi chỏ này, trừng đôi mắt đầy tơ m.á.u bước tới.
Lúc này, mấy người khác sau khi nghe thấy tiếng động cũng nhanh chóng kéo hai người ra:
"Không đi tìm Quỷ Tạp Tử đi, mấy người làm gì vậy?"
"Đúng rồi, đừng đánh nữa, vẫn còn có việc phải làm mà."
"..."
Bị mọi người cản trở, nam sinh dừng lại, chỉ vào Trịnh Viện Viện: “Nói tao biết tên mày, ra ngoài ông đây chỉnh mày sau.”
Một nữ sinh đỡ Trịnh Viện Viện dậy, khi nhìn thấy nước mắt đang dâng lên trong mắt, cô bé lập tức hiểu ra, nhanh chóng nói: "Bây giờ ý thức mọi người xuyên lung tung hết cả lên, nhỡ đâu ý thức của bạn nam này là của một cô gái thì sao? Cậu vẫn muốn đánh con gái à?"
Nam sinh không quan tâm, thậm chí càng kiêu ngạo: "Con gái thì sao? Cho dù là con gái, ông đây cũng tính sổ! Nói tên, ông đây ra ngoài dạy cho mày như nào là con gái!”