Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 253
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:48:12
Lượt xem: 2
Thích Mê gần như đã hiểu. Trước đây khi tiến vào kết giới, cô hoặc là bất tỉnh và quên mất mình đã chạm vào thứ gì, hoặc là tiến vào cứu người mà không thèm nhìn Quỷ Tạp Tử nên mỗi lần đều rất lâu mới ra ngoài.
Nhưng lần thi này lại khác. Quỷ Tạp Tử rõ ràng đã bày ra trước mắt, sau khi tiến vào kết giới chỉ cần nhanh chóng tìm ra nó là được, cuối cùng cũng chỉ cần tốc độ và thể lực.
Việc đưa ra kiểu đánh giá này ở vòng ba rất hợp lý.
Sau khi nhân viên tinh lọc giải thích như vậy, cô gái cao đã hiểu nên không hỏi thêm nữa. Tuy cô ta nói sợ nhưng hành động lại rõ ràng không sợ, chuông vừa vang lên liền nhanh chóng đưa tay chạm vào chiếc lược gỗ.
Người đàn ông đeo kính là người thứ hai, hắn điều chỉnh tư thế ngồi để tránh bị ngã xuống đất rồi chạm vào.
Cậu bé tóc ổ gà nhìn hai người đã bước vào kết giới, giơ tay ra hiệu cho Thích Mê: "Hay là cô đi trước đi?"
Nguyệt
Thích Mê không để ý, chậm rãi đứng thẳng lên: “Ai đi trước không quan trọng, bốn người chúng ta tạm thời vẫn đang hợp tác, không cần biết là ai tìm ra Quỷ Tạp Tử, bốn người chúng ta đều có thể ra khỏi kết giới."
Điều cuối cùng cần xem là ai tỉnh dậy và chạy ra khỏi phòng trước.
Cậu bé nhất quyết khẳng định mình sẽ đi sau, Thích Mê cũng không từ chối, khi đầu ngón tay chạm vào chiếc lược gỗ, cảm giác choáng váng quen thuộc lại ập đến.
*
Cô mở mắt ra, nhìn thấy một đôi bàn tay già nua nhăn nheo trước mắt mình.
Giống như phản xạ có điều kiện, Thích Mê nhanh chóng giơ tay chặn lại, tay còn lại vừa định bóp cổ đối phương thì đột nhiên dừng lại.
Chủ nhân của bàn tay này là một ông già tóc bạc nhưng mắt sáng, một tay cầm nhiệt kế thủy ngân, tay kia đang định chạm vào trán cô.
Giống như định đo nhiệt độ của cô vậy.
Thân hình ông lão cứng đờ bất động, nhìn cô đầy lo lắng.
Thích Mê giật mình, chậm rãi rút tay lại.
"Chậc, vừa nhìn thấy bà lão võ công cường tráng này, tôi đã biết có người đã xuyên không vào.” Một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ bên cạnh cười lớn, huých khuỷu
tay vào người đàn ông mặc vest. "Tôi đã nói sẽ xuyên vào cơ thể bà lão mà, anh thua rồi."
"..."
Người đàn ông lặng lẽ làm động tác đẩy kính, nhưng lại cảm thấy trống trải khi không có kính.
Thích Mê nghe xong nhìn lại mình, cô mặc một chiếc váy hoa, trên tay cầm một chiếc quạt cũ kỹ, da thịt lỏng lẻo trên người sờ vào có cảm giác rất thật, qua hình ảnh phản chiếu của kính tủ, cô nhìn ra mình có lẽ khoảng sáu bảy mươi tuổi.
Còn ông già bên cạnh thì chắc là bạn đời của cô.
Sau khi những nhân viên tinh lọc bước vào, NPC vô dụng liền chuyển sang trạng thái chờ, bất động.
Thích Mê hắng giọng, mở miệng, một giọng nói hơi yếu ớt vang lên: "Vẫn còn thời gian ở đây à, sao không nhanh đi tìm thứ gì đó đi."
"Vâng, bà nội, cháu đi tìm ngay đây." Cô gái quen đùa giỡn kia quay người tiếp tục tìm đồ.
Thích Mê liếc nhìn cô ta, thấy phòng sách không đủ chỗ cho hai người, liền bước ra khỏi phòng nói: “Tôi đi xem các phòng khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-253.html.]
"Được rồi, bà nội, cẩn thận!"
Thích Mê: "..."
Cô vừa bước vào phòng khách, một cô bé đột nhiên nhảy lên từ trên sofa: “Ôi đệch, vào trong kết giới thật à?!”
“Ừ, cậu đã vào rồi đó.” Thích Mê bước đi chậm rãi, vẫy chiếc quạt rách, dáng vẻ có chút già nua.
Cô bé chạm vào mình với vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt sáng ngời: "Đây là lần đầu tiên tôi bước vào kết giới. Cảm giác thật tuyệt vời. Mọi thứ tôi chạm vào đều có cảm giác rất chân thực."
Thích Mê tặc lưỡi, vội vàng nắm lấy bàn tay đang bồn chồn của cậu ta: “Hãy ghi nhớ giới tính của cậu cho tôi, đừng sờ bậy.”
Cậu bé ăn mặc như một cô bé lúc này mới nhận ra, ủ rũ bỏ tay xuống: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi quá kích động."
"Mau đi tìm cái lược."
"Ừm!"
Nói xong câu này, Thích Mê vẫy chiếc quạt rồi đi sang một phòng khác, để lại cô bé cau mày lẩm bẩm: “Bà nội này là ai?”
Thích Mê bước vào phòng ngủ chính.
Mọi thứ ở đây, từ giường đến tủ đều làm bằng gỗ, trên tường treo một tấm biểu ngữ thư pháp có dòng chữ “gia hòa vạn sự hưng”, trên giường có một chiếc chiếu, một chiếc quạt kiểu cũ đứng cạnh giường nhẹ nhàng quay trái quay phải.
Trên bàn cạnh giường ngủ có một cuốn lịch, bên cạnh có ghi chú ngày hôm nay: Chụp ảnh gia đình cùng bọn trẻ.
Thích Mê chợt nhận ra rằng gia đình này ăn mặc rất đẹp để chụp ảnh gia đình. Cô giơ tay lên sờ trán, cảm giác chân tay yếu ớt rõ ràng đang sốt, không biết mình có đuổi kịp được hay không.
Sau một lúc suy nghĩ lung tung, cô mở ngăn kéo và tìm chiếc lược gỗ.
Lược gỗ thì không nhìn thấy, nhưng lại nhìn thấy mấy lọ thuốc, sau khi xác nhận lọ nào là thuốc hạ sốt còn hạn sử dụng, cô mới bỏ vào túi, tiếp tục mở ngăn kéo tiếp theo.
Vài phút sau, tiếng hét của một người phụ nữ vang lên từ phòng làm việc.
“Tìm được chiếc lược rồi!” Người phụ nữ vui vẻ cầm chiếc lược gỗ lên.
Thích Mê lấy con d.a.o gọt hoa quả từ phòng khách trở lại phòng ngủ: “Cô tìm thấy nó ở đâu?”
"Nó ở trong túi của ông già này, được gói cẩn thận trong một chiếc khăn tay màu đỏ. Nếu tôi không chú ý đến chỗ phình ra trong túi của ông ấy, không biết khi nào tôi mới tìm ra được." Người phụ nữ ngẩng đầu lên nói, chỉ tay về phía chiếc bàn, chiếc khăn tay màu đỏ nằm ở đó.
Trên đó thêu ngoằn ngoèo không biết là hai con vịt trời hay uyên ương, nhưng hàng chữ trên đó rất rõ ràng:
“Tử sinh khế khoát, dữ tử thành tuyết
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”
Khăn thêu uyên ương, chiếc lược có hoa văn đám mây… có lẽ chỉ là những vật định tình còn được lưu giữ cho đến ngày nay.
Thích Mê không muốn tranh công nên đưa d.a.o ra rồi ngồi xuống.
Người phụ nữ cầm con dao, sau khi xác nhận lại phương pháp tinh lọc liền dùng d.a.o đ.â.m thật mạnh.