Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 240
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:44:35
Lượt xem: 4
Sau khi lão Ngụy rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tống Xuân và Thích Mê.
Hai người đang yên lặng dọn dẹp chiếc giường trống bên cạnh, Tống Xuân đột nhiên trịnh trọng cúi đầu trước Thích Mê: "Thật sự xin lỗi, trước đây tôi không nên cố ý hù dọa cô, thật sự xin lỗi."
Thích Mê đỡ cô ta đứng dậy: “Không cần đâu, lúc đó đầu óc cô không tỉnh táo mà thôi.”
"Không, dù thế nào đây cũng không phải việc một nhân viên tinh lọc nên làm, cô yên tâm, sau này tôi sẽ viết bản kiểm điểm đưa cho lão đại!"
Thích Mê hơi bất đắc dĩ, trong lòng thầm nói sao hai thuộc hạ của lão Ngụy lại nhiệt tình như vậy chứ.
Nhưng nhìn dáng vẻ tích cực như vậy lại khá đáng yêu.
“Đúng rồi, còn có cái này…” Tống Xuân lấy từ trong túi ra một con khủng long nhỏ, đưa tay cả hai tay: “Trả cho cô, cảm ơn cô.”
Thích Mê đẩy tay cô ta: “Không cần, cái này là bọn trẻ cho cô, cô cứ giữ đi.”
Hai mắt Tống Xuân sáng lên, cũng không khách sáo nữa, vui vẻ ôm nó vào lòng: “Vậy tôi nhất định sẽ giữ gìn nó cẩn thận!”
“Ừm.”
Giống như đã bật máy thu thanh, Tống Xuân đi vòng qua giường, đến bên Thích Mê với vẻ trìu mến: “Đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho tôi, thật sự cảm ơn cô…”
Trong mắt Thích Mê hiện lên một tia kinh ngạc, cô nhướng mày: “Chỉ cần cô thích là được.”
"Tôi thích, tôi rất thích!" Tống Xuân liên tục nói cảm ơn, một cô gái đang ở độ tuổi hai mươi, trong mỗi cử chỉ đều mang theo vẻ ngây thơ của thiếu nữ.
Chắc hẳn cô ta cảm thấy họ đã thân nhau hơn nên lại hỏi Thích Mê: “Hình như cô vẫn chưa nói cho tôi biết tên của cô.”
Thích Mê bừng tỉnh, đột nhiên nhận ra ngày đó cô mới chỉ tùy tiện nói vài lời với cô ta, liền đưa tay ra: “Tôi tên Thích Mê.”
“Tống Xuân, cô đã biết rồi.” Tống Xuân mỉm cười nắm lấy tay cô.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, gạt bỏ những chuyện không vui trước đó.
*
Ở bên kia, lão Ngụy rời khỏi bệnh viện, lái xe về phía bên phải, chỉ trong chốc lát đã đến tiệm sửa chữa mà Thích Mê nhắc tới.
Anh ấy đỗ xe xong, vừa đẩy cửa tiệm sửa chữa ra thì ánh mắt đã va chạm với một người đàn ông.
Sau khi vội vàng liếc nhìn hai phù hiệu ngôi sao năm cánh đặt cạnh nhau một cách tỉ mỉ trên n.g.ự.c người đàn ông, lão Ngụy lập tức nở nụ cười công việc, ngẩng đầu lên: “Trưởng quan Lý, trùng hợp quá?”
Ánh mắt người đàn ông khẽ động, bình tĩnh chào hỏi: “Trưởng quan Ngụy, đến sửa đồ à?”
Giọng điệu của ông ta nhẹ nhàng nhưng lại giống máy móc, hoàn toàn không có cảm xúc, khóe miệng hơi nhếch lên dường như đã là sự dịu dàng nhất mà ông ta có thể thể hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-240.html.]
Giống như đã quen với vẻ mặt tươi cười này, vẻ mặt lão Ngụy rất bình tĩnh: “Không, tôi tới đây để gửi chút lời cho bạn tôi.”
"Ồ, trưởng quan Ngụy có nhiều bạn bè thật đấy."
Nói xong những lời ác độc như vậy, người đàn ông cầm lấy chiếc vali, đi thẳng qua lão Ngụy.
"Trưởng quan Lý, xin chờ một chút."
Lão Ngụy quay đầu lại, vẻ mặt không tỏ rõ thái độ như bị bao phủ bởi một tầng sương mù lạnh lẽo: “Nghe nói chiều nay khi thuộc hạ báo cáo tình hình với cấp trên và yêu cầu hỗ trợ, tất cả nhân viên tinh lọc trung cấp và cao cấp trong căn cứ đều đi làm nhiệm vụ. Nhưng hình như tôi nhớ rằng hôm nay đáng lý ra trưởng quan Lý phải túc trực ở căn cứ mới đúng.”
Trên mặt hiện lên một tia giễu cợt khinh thường, người đàn ông mặt không biến sắc quay lại phản bác một câu: “Đúng vậy, trưởng quan Ngụy không đến kịp làm nhiệm vụ cấp A, chỉ huy căn cứ không còn cách nào khác đành phái tôi đi, cho nên… tôi không ở đó.”
Lão Ngụy vội vàng giải thích: "Tôi làm vậy là có lý do, tôi đi gặp một người bạn, sau đó lại gặp,..."
"Cho nên tôi mới nói, trưởng quan Ngụy có nhiều bạn thật."
"..."
Người đàn ông ngắt lời lão Ngụy, không hề muốn quan tâm đến lý do của anh ấy, chỉnh cà vạt thẳng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Tôi còn có việc, cáo từ."
Nguyệt
Nói xong, ông ta quay đầu rời đi, không thèm ngoảnh lại, chỉ để lại cho lão Ngụy một bóng lưng lạnh lùng.
"Cáo từ con mẹ mày. Từ sáng đến tối kỳ kỳ quặc quặc…" Lão Ngụy tức giận, nhỏ giọng nói.
Người khiến anh ấy tức giận là Lý Húc, nhân viên tinh lọc trung cấp, cùng cấp với lão Ngụy, quan hệ vừa hợp tác vừa cạnh tranh. Không biết là do tử vi haykhí chất không hợp nhau mà mối quan hệ giữa hai người luôn khó khăn, người này không vừa mắt người kia.
Bị Lý Húc làm phiền như vậy, tâm tình tốt của lão Ngụy đã bị hủy hoại, chán nản hút một điếu thuốc, quạt cho mình bớt khói rồi đẩy cửa đi vào tiệm sửa chữa.
Anh ấy bước vào mà không nói gì, khiến cho người chủ tiệm sửa chữa vừa trông thấy đã nhảy từ trên ghế sofa xuống, rất hoảng hốt.
Lão Ngụy nghi ngờ: “Sao ông lại có biểu cảm như vậy?”
"Không…không có gì đâu, trưởng quan... ngài đến sửa cái gì à?" Ông chủ cười cười.
Khi nghe tin lão Ngụy đặc biệt đến để xin nghỉ cho Thích Mê, ông chủ gần như cúi gập người, trên môi nở nụ cười: “À, cô gái đó là em gái của trưởng quan, chẳng trách cô ấy lại thông minh và khéo léo như vậy. Hơn nữa, sau này cô ấy không đến thì không đến, tôi cũng không thể đi khắp căn cứ để tìm cô ấy phải không? Còn làm phiền trưởng quan phải đi một chuyến đến đây, ngài có thể ngồi xuống nghỉ ngơi trong khi tôi pha cho ngài một tách trà được chứ?"
“Không cần, tôi không thiếu ngụm trà của ông. Gửi lời xong thì tôi đi.”
Ông chủ vừa thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy viên trưởng quan vẻ mặt hung dữ lại đẩy cửa ra đứng dựa vào, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Tôi hỏi ông, vừa rồi viên sĩ quan đó có thường xuyên tới chỗ ông để sửa đồ không?” Anh ấy nhìn chằm chằm vào ông chủ bằng ánh mắt sắc bén, giống như thẩm vấn tù nhân.
"Không…không thường xuyên. Thỉnh thoảng, tôi sẽ giúp ông ấy sửa lại d.a.o cạo râu, bình nước nóng các loại..." Ông chủ lắc đầu nguầy nguậy, nhanh chóng phủi sạch quan hệ.