Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:43:46
Lượt xem: 1
Khung cảnh u ám không khác gì nhà tù không khỏi khiến bốn cô trò căng thẳng, ba bé con lập tức hóa thân thành vật trang sức chân của Trịnh Viện Viện. Cô ấy tiến lên một bước, ba bé con cũng theo chân tiến lên một bước.
Chắc hẳn cô y tá đã nhận ra sự căng thẳng của các bé nên lên tiếng an ủi: “Đừng sợ, chỉ có hoàn cảnh hơi kém một chút thôi. Chúng tôi bảo đảm với mọi người, bệnh viện chúng tôi vô cùng an toàn đấy.”
Trong lúc họ nói chuyện, cửa sổ phòng bệnh ven đường đột nhiên thò ra một gương mặt béo mụp dán sát tới.
Cơ thể Trịnh Viện Viện cứng đờ.
Cô y tá đã quen với cảnh này không hề sợ hãi, còn bắt chuyện với gương mặt kia: “Lại chui ra ngoài hít thở không khí mát mẻ đấy hả?”
Người đàn ông cười hề hề tiếp lời: “Chắc tôi sắp khỏi rồi nhỉ?”
“Đúng thế, chỉ cần nghe lời thì sẽ khỏi sớm thôi.”
“Tôi nghe mà, tôi nhất định sẽ nghe mà!”
Hai người thoải mái nói chuyện không khác gì bạn bè.
Người đàn ông mập trông thấy Trịnh Viện Viện, nở nụ cười hiền hòa: “Xin chào, bạn cùng phòng bệnh.”
“Chào, chào anh...” Trịnh Viện Viện rất sợ hãi nhưng vẫn bày tỏ phép lịch sự.
Khóe miệng cô ấy giật giật, tranh thủ thời gian dẫn ba bé con đuổi theo bước chân nữ y tá.
“Cô quen biết cô gái kia đúng không? Cô gái mặc áo hoodie màu đen ấy.” Cô y tá
dừng chân ở phòng bệnh 101 cuối hành lang, vừa mở cửa vừa trò chuyện với Trịnh Viện Viện: “Hôm trước cô ấy cũng ở phòng này, hôm qua vừa mới xuất viện xong. Yên tâm, mọi người cũng sẽ khỏi nhanh thôi...” Nói đến đây, cô ta mở cửa ra, mỉm cười: “Bên trong đã được quét dọn sạch sẽ, mọi người cứ vào ở thôi.”
Trịnh Viện Viện gật gật đầu, dắt ba bé con nói lời cảm ơn.
Cô y tá cho họ uống thuốc, mở khúc nhạc an thần trên máy phát nhạc cỡ nhỏ, đặt lên tủ đầu giường, dặn dò: “Yên tâm ngủ một giấc, tôi đi lấy cơm tối cho mọi người.”
Trịnh Viện Viện cảm ơn.
Cô y tá cười xua xua tay, đẩy xe ra ngoài, khóa trái cửa.
Nghe thấy âm thanh không đúng, Vu Kiều Kiều phản ứng lại đầu tiên. Cô bé lập tức chạy tới bên cửa, hai bàn tay nhỏ ra sức kéo chốt cửa mở ra, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Trịnh Viện Viện: “Dì ơi, cô ấy nhốt chúng ta bên trong này rồi.”
Trịnh Viện Viện há miệng còn chưa kịp lên tiếng, hai bé con còn lại đã khóc òa lên, nhao nhao chạy ra cửa đập phá.
“Oa oa!!! Con muốn về nhà!”
“Con nhớ mẹ!”
Sợ ầm ĩ đến những bệnh nhân khác, Trịnh Viện Viện vội vàng kéo đám nhóc tới bên an ủi: “Đừng sợ, chờ khi chúng ta khỏi bệnh sẽ được đi ra ngoài... Đừng khóc có được không, dì vẫn ở đây này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-237.html.]
Nguyệt
Nhưng hai bé con vẫn khóc vô cùng thảm thiết, căn bản không có tâm trạng nghe xem cô đang nói gì.
Trong trạng thái ý thức hỗn loạn hiện tại, đừng nói đến Trịnh Viện Viện, chỉ sợ chính các bé con cũng không nhớ ra mình là ai, òa khóc theo bản năng của mình mà thôi.
Tầng hầm trống trải nên âm thanh nói chuyện bình thường đã vang đi rất xa chứ đừng nói chi đến âm thanh khóc la thế này. Tiếng khóc của các bé con không khác gì loa phát thanh, một mực vang từ cuối hành lang đến cửa thang máy.
Trịnh Viện Viện đang sứt đầu mẻ trán với đám nhóc con thì bỗng trông thấy Vu Kiều Kiều không khác gì một quả đạn thịt nho nhỏ, đột ngột nhào từ cửa vào trong lòng cô ấy.
“Dì ơi, có bà phù thủy!” Vu Kiều Kiều chỉ ra cửa lớn, gào to.
Trịnh Viện Viện ngẩng đầu, trông thấy một gương mặt u oán đang chen vào ô cửa sổ nhỏ, giật mình thét lên.
Tống Xuân nhăn nhó, nét mặt khó chịu nhìn những “ma đầu nhỏ” này: “Im miệng, đừng khóc nữa, ồn ào quá! Tao mà còn nghe thấy đứa nào kêu gào, tao sẽ nuốt trọn ngay đứa đó!”
Hai đứa nhóc đang há miệng khóc to lập tức không dám lên tiếng nữa.
Có tác dụng hơn nhiều sự an ủi phí sức của Trịnh Viện Viện.
Tống Xuân nhìn chằm chằm mấy đứa nhóc một hồi, thấy chúng không khóc lóc không náo loạn nữa mới chậm rãi bổ sung một câu: “Tao ở ngay phòng đối diện chúng mày đấy, nếu để tao nghe thêm được âm thanh gì thì tao sẽ đến ăn thịt chúng mày... Bây giờ mau lên giường đi ngủ đi!”
Nghe thấy mệnh lệnh của “bà phù thủy”, Vu Kiều Kiều phản ứng nhanh nhất, vội hất cặp sách trèo lên giường, kéo chăn trùm kín mít.
Diệp Thù Thi nhìn thấy vậy, cũng ngoan ngoãn tranh thủ thời gian học theo, nằm xuống bên cạnh Vu Kiều Kiều.
Bé con Địch Vân Đồng nhỏ nhất ngó bên trái một cái rồi lại ngó bên phải một cái, lòng muốn khóc nhưng không dám khóc, nước mắt đảo quanh hốc mắt một vòng, cuối cùng bĩu môi nhìn về phía Trịnh Viện Viện, đáng thương gọi: “Dì ơi, đi ngủ.’
“Được.” Trịnh Viện Viện nhanh nhẹn bỏ cặp sách của bé xuống, ômbé lên giường.
Chiếc giường xếp không quá lớn nhưng đủ sức chứa ba bé con. Có lẽ do đã khóc mệt rồi, sau khi Trịnh Viện Viện đắp chăn cho ba bé xong, vỗ vỗ hai cái, cả ba nhóc đã đi vào trong giấc mộng đẹp.
Gian phòng trở về với yên tĩnh, Trịnh Viện Viện cũng nhẹ nhàng thở phào, đang chuẩn bị nằm lên trên phản bên cạnh thì ngẩng đầu cái lại trông thấy cái mặt của Tống Xuân vẫn đang chen chúc bên trong cửa sổ.
Cô ấy liếc nhìn ba đứa nhỏ, kiên trì hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Tống Xuân ra vẻ thần bí, cười hề hề: “Hề hề, tôi nói cho cô nghe một bí mật nhé... Căn phòng 101 này thật ra...”
“Thật ra nó chỉ là một gian phòng bình thường thôi.”
Một âm thanh to rõ cắt ngang lời cô ta.
Phát hiện có người tới gần, Tống Xuân vội vàng rút đầu ra khỏi ô cửa, quay người trông lại. Thích Mê đang khoanh tay, cười mà không cười nhìn cô ta.
Với trạng thái hỗn loạn hiện tại của Trịnh Viện Viện, nếu để cô ấy biết được tình trạng quỷ quái thì sẽ càng hỏng bét hơn.