Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 232
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:39:54
Lượt xem: 4
“Là thiết bị sốc điện đó hả?”
“Đúng vậy.”
“Cô thật sự rất lợi hại.” Thích Mê cảm thán.
Nữ y tá cũng cười khanh khách: “Cô cũng rất lợi hại mà, cố ý nhắc đến nhân cách chủ để xác định điểm yếu của tôi, có phải cô đã biết cô ta đang ở đâu đúng không?”
“Đúng vậy, tôi đã biết, cô ấy ở tầng năm.” Thích Mê trả lời.
“Làm gì có tầng năm chứ?”
Cho dù nhìn như thế nào đi chăng nữa thì cái bệnh viện hình chữ hồi này cũng chỉ có bốn tầng mà thôi.
Thích Mê dùng tay siết chặt cổ tay đang cầm d.a.o của nữ y tá, để đề phòng lỡ như cô ta run tay làm Thích Mê bị thương: “Tôi có thể dẫn cô đến đó, cô có muốn đi không?”
Nữ y tá ngầm đồng ý, mang theo con tin là Thích Mê chậm rãi lùi ra ngoài cửa.
“Lão Ngụy, chỗ này giao cho anh.”
Nói xong, Thích Mê nhấc chân, dùng sức đóng cửa lại.
Tiếng khóc thảm thiết của Diệp Thù Từ đột nhiên vang lên trong phòng.
Lão Ngụy hiểu ý của cô một cách rõ ràng, ngăn Diệp Thù Từ lại không để cho cô bé đi theo ra ngoài.
Lúc này, nữ y tá phát hiện ra có gì đó không đúng, cô ta dừng bước chân lại: “Tại sao người đàn ông kia vẫn luôn gọi cô là cô Thích vậy?”
Đôi mắt mèo màu hổ phách của Thích Mê lóe lên sự xảo quyệt: “Cô muốn biết à?”
Vừa dứt lời, nữ y tá chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, ngay lập tức ở giữa cổ cô ta truyền đến một cơn đau dữ dội.
Thậm chí dư quang của cô ta còn có thể nhìn thấy một luồng m.á.u chói mắt b.ắ.n ra ngoài.
Ngay lập tức, bàn tay đang siết chặt bàn tay nữ y tá của Thích Mê đột nhiên dùng lực rồi mạnh mẽ kéo xuống một cái, vừa cúi người xuống thì nữ y tá đã bị ném qua vai.
Sau một âm thanh của vật nặng rơi xuống thì căn phòng trở nên yên tĩnh ngay tức khắc.
Ước chừng nửa giây sau, Lão Ngụy háo hức hỏi: “Cô nhóc, thắng hay thua vậy?”
“Nói đùa à, tôi có thể thua sao?” Thích Mê giống như một con mèo, bật người qua vách tường rào rồi thả người rơi xuống, sau đó cô xoay người vẫy tay với nữ y tá.
Nguyệt
Nữ y tá hơi dựa vào tường để đứng dậy, m.á.u đã nhuộm hơn nửa bờ vai, nhe răng trợn mắt rút vật ở trên cổ ra, nhìn kỹ lại…
Đó là một miếng lót bên trong ấm đun nước bị hư hại.
Cô ta liếc nhìn hai bàn tay trống không, khi cô ta định sờ túi thì đã nhìn thấy Thích Mê cầm hai con d.a.o phẫu thuật đang vẫy vẫy với cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-232.html.]
Nữ y tá: “…”
Cô ta vừa gấp gáp vừa bực tức vừa đau đớn, thậm chí cô ta không muốn lãng phí thời gian để xuống lầu, học theo Thích Mê nhảy từ lầu hai xuống.
Thân thủ của nữ y tá thật sự không tệ, sau khi tiếp đất thì điều chỉnh tư thế ngay lập tức, lấy miếng lót của ấm đun nước làm vũ khí, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Thích Mê.
Hai người bọn họ trao đổi vũ khí một cách khó hiểu như vậy.
Vốn dĩ nữ y tá còn cho rằng bản thân cũng có thể dùng miếng lót của ấm đun nước này để chuyển bại thành thắng, nhưng cô ta đã bỏ qua một điều rằng đối thủ của cô ta là một người rất giỏi trong việc nhổ cỏ tận gốc.
Thích Mê chỉ cần một miếng lót bên trong ấm đun nước đã có thể thay đổi tình hình, huống hồ gì bây giờ cô còn có hai con d.a.o tiện lợi trên tay.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, hai con d.a.o phẫu thuật kia đã quay về với chủ cũ, chúng được cắm lên cơ thể của nữ y tá.
Một con d.a.o cắm vào cổ họng, con d.a.o còn lại đ.â.m vào trái tim.
Xem xét đến chuyện Lão Ngụy không thích nhìn thấy m.á.u nên Thích Mê đã nắm một cánh tay của nữ y tá rồi kéo cô ta tới sân sau.
Nữ y tá nằm trong bụi cỏ, ngay đến cả việc phát ra tiếng rên rỉ đau đớn cũng không thuận lợi, khi hiểu được kiếp nạn lớn của bản thân đã tới thì trên khuôn mặt của cô ta đã biểu hiện ra sự bình tĩnh.
“Còn một vấn đề cuối cùng…” Thích Mê rủ mắt: “Người đã g.i.ế.c người nấu xác thật ra là cô đúng không?”
Nếu suy nghĩ theo lối mòn thì cho dù là ai khi nhìn thấy cái thuật ngữ ‘rối loạn nhân cách chống đối xã hội’ cũng đều sẽ cho rằng người đó nhất định là kẻ chủ mưu, có lẽ cũng vì lý do này nên nữ y tá mới có thể yên tâm để cho Phong Nhiên làm bia đỡ đạn cho cô ta.
Ánh mắt của nữ y tá lóe lên, khóe môi chậm rãi vẽ ra một độ cong, không xác nhận cũng không phủ nhận.
Cô ta dùng nụ cười không phân rõ cảm xúc này nhìn lên bầu trời.
Thích Mê đợi vài giây, sau khi thấy ánh mắt của cô ta trở nên tan rã thì cúi người xuống kiểm tra mạch đập của cô ta, kế tiếp cô than thở một câu rồi rồi đưa tay vuốt đôi mắt c.h.ế.t không nhắm mắt kia lại.
Nữ y tá đã tiêu hủy thông tin của bản thân nên không có cách nào xác nhận được rốt cuộc thì cô ta đã mắc bệnh gì. Vì vậy, có lẽ vấn đề này vĩnh viễn sẽ không có đáp án…
Cô đứng dậy, giật mấy bụi cỏ xanh phủ lên người của nữ y tá, sau khi xử lý xong thì quay trở lại bệnh viện. Khi cô vừa ngẩng đầu thì bắt gặp cảnh lão Ngụy đang nằm nhoài ngoài hành lang, có vẻ như đang hít thở không khí trong lành.
Khi nhìn thấy Thích Mê quay trở về thì lão Ngụy giơ tay lên hỏi thăm: “Bước kế tiếp là chúng ta phải đi tìm nhân cách chủ à?”
Sau khi nghe được nhiều thông tin như vậy thì anh ấy cũng đoán ra được một ít manh mối.
Thích Mê gật đầu: “Ừ, tôi đi một mình là được rồi. Vì lý do an toàn, anh hãy tập hợp những người còn lại vào một căn phòng đi.”
“Đã hiểu, tôi sẽ tìm một căn phòng sạch sẽ và chờ cô.” Lão Ngụy trả lời.
“Ừm.”
Thích Mê liếc nhìn hành lang nhuộm đầy dấu tay máu, xoay người đi về phía đầu cầu thang.
Lão Ngụy cũng làm theo, bước vào căn phòng.