Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 228

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:35:06
Lượt xem: 4

Tất cả đều họ Phong.

Tuy rằng thông tin của bảy người bệnh nhân khác được viết bằng chữ màu đen trên nền giấy trắng có họ khác nhau, nhưng chỉ cần nhìn thông tin của tám người này cũng có thể phát hiện ra manh mối.

Những người này không chỉ có cùng họ Phong, đến cả ngày sinh cũng giống nhau, chỉ khác năm sinh, theo đó tám người này cũng có những độ tuổi khác nhau.

Thích Mê tương ứng với Phong Nhiên, có sinh nhật là ngày 13 tháng 7 năm 2050, năm nay 19 tuổi.

Lão Ngụy tương ứng với Phong Xuân Hà, có sinh nhật là ngày 13 tháng 7 năm 2044, năm nay 35 tuổi.

Diệp Thạch Lục tương ứng với Phong Tuấn, có sinh nhật là ngày 13 tháng 7 năm 2058, năm nay 11 tuổi.

Quá nhiều sự trùng hợp như vậy chắc chắn là đang ám chỉ manh mối nào đó.

Tuy nhiên, vào lúc này, một tiếng gõ cửa lớn đã cắt đứt dòng suy nghĩ của ba người bọn họ.

Các bác sĩ và y tá công khai tìm bắt Thích Mê sau khi lục soát hai lượt mới phát hiện có gì đó không đúng, hiện tại toàn bộ đều đang tập trung ở cửa.

“Tại sao cánh cửa này lại đóng chứ, tôi nhớ lúc tôi xuống lầu nó vẫn còn mở mà.”

“Không xong rồi, chìa khóa không mở ra được, hẳn là đã bị khóa trái từ bên trong rồi.”

“Chắc chắn Phong Nhiên đang trốn ở bên trong, nhanh phá cửa đi!”

Ầm!

Một cú va chạm mạnh đến mức khiến cả bức tường run lên, tin rằng không bao lâu nữa chiếc khóa cửa yếu ớt này sẽ bị bọn họ phá vỡ.

Lão Ngụy hất ngược b.í.m tóc dài về phía sau, cử động cổ, che chắn trước mặt Thích Mê: “Mặc dù tôi chưa bao giờ ra tay với phụ nữ, nhưng hiện tại đang ở trong kết giới nên tôi chỉ có thể phá lệ… Nhóc con, lát nữa cô có thể lợi dụng tình hình hỗn loạn để chạy trốn, chuyện tìm Quỷ Tạp Tử giao cho cô.”

Nghe thấy anh ấy nói như vậy, Diệp Thạch Lục cũng nhanh chóng chộp đồ trang trí trên bàn lên, dùng làm vũ khí: “Đúng đó, chuyện ở đây cứ giao cho chúng tôi.”

So với hai con người đang vô cùng căng thẳng thì Thích Mê lại cực kỳ bình tĩnh, cô im lặng lướt nhìn cửa, sau đó tiếp tục nhìn tám tờ giấy thông tin.

“Bây giờ là năm bao nhiêu rồi?” Nói xong, cô tiếp tục bồi thêm một câu: “Ý tôi là ở thế giới hiện thực.”

“Là năm 2079.” Diệp Thạch Lục cướp lời.

Năm 2079…

Thích Mê đọc thầm và so sánh thông tin của tám người này lần lượt từng người một, vậy là đúng rồi.

Tuy rằng tốc độ của dòng chảy thời gian trong kết giới và ngoài hiện thực không giống nhau, nhưng năm thì giống nhau.

Ánh mắt Lão Ngụy dán chặt vào cánh cửa đang run lên từng hồi, không biết trong lúc nguy cấp như vậy cô còn muốn hỏi cái này để làm cái gì, anh ấy hơi nghiêng đầu hỏi thăm: “Chuyện này quan trọng lắm sao?”

Rầm --!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-228.html.]

Thích Mê còn chưa kịp trả lời thì cửa phòng đã bị đám nhân viên y tế hợp lực phá tan.

Mười mấy người mặc áo xanh áo hồng vây quanh ba người trong phòng, trên tay mỗi người cầm một cây dùi cui điện dài nửa mét, tấn công mà không hề báo trước.

Lão Ngụy xông lên trước, nghiêng người né tránh rồi dùng hai tay nắm cổ tay của hai y tá, trở tay quay dùi cui điện đang phát ra âm thanh xẹt xẹt về phía cổ bọn họ, nhấn mạnh vào.

Lão Ngụy xông lên trước, nghiêng người né tránh rồi dùng hai tay nắm cổ tay của hai y tá, trở tay quay dùi cui điện đang phát ra âm thanh xẹt xẹt về phía cổ bọn họ, nhấn mạnh vào.

Sau vài cơn co giật nhanh chóng, hai vị y tá bị điện giật ngã xuống đất.

Lão Ngụy thuận thế lấy dùi cui điện trong tay bọn họ, mỗi tay cầm một cái, đối mặt với những người còn lại với tư thế tấn công.

Nhìn thấy anh ấy giật điện làm hai y tá hôm mê trong nháy mắt, các bác sĩ và y tá còn lại không dám liều lĩnh bước tới, đối đầu với ba người bọn họ trong khoảng cách một mét.

“Phong Nhiên ngoan nào, nhanh quay về với tôi đi, đừng gây rắc rối nữa được không?” Bác sĩ Tô, người điều trị ngày hôm qua là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, đánh bạo nói chuyện với Thích Mê, nụ cười cô ta cố gắng nặn ra còn khó coi hơn cả khóc.

Thích Mê vẫn đang loay hoay với thông tin bệnh nhân, chỉ hơi ngước mắt lên, sau đó cúi đầu: “Quay về với cô sao, là để các người có thể g.i.ế.c tôi ư?”

Bác sĩ Tô: “Em đang nói cái gì vậy, chúng tôi làm sao có thể đối xử với em như vậy chứ, có phải em hiểu lầm gì rồi không?”

“Chẳng lẽ bị người ta hạ độc cũng là hiểu lầm sao?” Lão Ngụy ngắt lời cô ta, hất cằm chỉ vào bảng quy tắc dán ở sau cửa: “Những công việc vào ban ngày của các người chúng tôi đều có thể nhìn thấy rõ ràng.”

Mọi người nhìn nhau.

Trong lúc hai bên đang trong thế giằng co, Thích Mê đã sắp xếp tất cả mười lăm tờ thông tin trong tay và trải chúng ra bàn.

“Nhóc con, tôi sẽ yểm trợ cho cô ra ngoài, cô ra sau lưng tôi đi.” Lão Ngụy nắm chặt dùi cui điện trong tay, hơi liếc mắt.

“Không vội.”

Thích Mê đứng thẳng lên, trong lòng cô dấy lên một suy đoán, cô cần phải hỏi cho rõ ràng mới có thể yên tâm.

Nguyệt

Dựa theo trình tự nhập viện, vào mười năm trước, nhóm người nhập viện đầu tiên có tổng cộng chín người, tất cả đều nhập viện trong cùng một ngày.

Tuy rằng hiện tại cũng không thể xác định những tờ thông tin có chữ màu đen trên nền giấy trắng này là thật hay giả, nhưng bốn tờ thông tin có chữ màu xanh lam trên nền giấy trắng trong chín tờ thông tin này thì chắc chắn sẽ không giả.

Cả bốn người đều có bệnh sợ bóng tối.

Cả bốn người đều có bệnh tự hại ở những mức độ khác nhau.

Cả bốn người đều khẳng định rằng bọn họ đã từng nhìn thấy hai con quái vật có cái miệng lớn đầy máu.

Trong đó có một tờ thông tin có chữ màu đen trên nền giấy trắng rất kỳ quái, là của một cô gái tên là Phong Miểu, ngoại trừ những thông tin cơ bản như chiều cao, cân nặng và ngày nhập viện ra, tất cả những chỗ khác đều bị bỏ trống.

Không có triệu chứng, không có ý kiến chẩn đoán và điều trị, cũng không có lịch sử dùng thuốc, càng không có số phòng bệnh.

 

Loading...