Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 227
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:33:31
Lượt xem: 2
Vừa rồi, khi các bác sĩ và y tá nhìn thấy Thích Mê nhảy từ lầu ba xuống sân sau, bọn họ đều bao vây cô, nhưng không ngờ rằng cô không hề có ý định bỏ chạy, cô chỉ đang muốn điệu hổ ly sơn mà thôi. Sau khi tiếng chuông báo động vang lên cô lại trèo ngược lên phòng 302, thay bộ đồng phục bác sĩ rồi bước ra căn phòng chưa bị khóa cửa.
“Sân sau cũng không lớn, bọn họ lục soát hai lần là biết tôi không có ở đó, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Thích Mê vừa nói vừa bước về phía phòng trực, sau khi ba người bước vào thì nhanh chóng bấm nút khóa trái trên tay nắm cửa.
Phòng trực vào ban ngày cũng không có nhiều thay đổi so với phòng trực vào ban đêm, cách bố trí bàn ghế và tủ cũng giống nhau, điều khác biệt duy nhất là ngăn tủ trống rỗng đã chất đầy thuốc, từng chồng hồ sơ cũng được chất gọn gàng trong đó.
Tờ quy tắc dán sau lưng cửa ra vào với chữ màu đỏ trên nền đen đã được đổi thành chữ màu xanh lam trên nền hồng nhạt.
[Quy tắc bác sĩ và y tá cần phải biết khi làm việc trong ca trực ban ngày tại bệnh viện tâm thần Sâm Lam]
[Bệnh viện của chúng ta tuân thủ nguyên tắc “đối xử tử tế với bệnh nhân và giúp bệnh nhân hồi phục càng sớm càng tốt”, đồng thời cố gắng hết sức để chăm sóc mọi bệnh nhân trong bệnh viện của chúng ta.
Để thuận tiện cho công việc vào ban ngày, các bác sĩ và y tá trong ca trực được yêu cầu ghi nhớ các quy tắc sau:
Điều 1, thời gian ca trực ban ngày là từ 8 giờ sáng đến 22 giờ đêm. Hãy ghi nhớ thời gian làm việc của bạn và đừng để xảy ra xung đột về thời gian với đồng nghiệp làm việc vào ban ngày.
Điều 2, đồng phục trong ca trực ban ngày của bác sĩ là màu xanh dương, đồng phục trong ca trực ban ngày của y tá là màu hồng nhạt, xin các bạn chú ý cẩn thận đừng mặc nhầm, chứ đừng nói đến việc nhầm lẫn với các nhân viên y tế trong ca trực ban đêm.
Điều 3, để tránh những rắc rối không đáng có, bệnh viện chúng ta sẽ luôn thông báo với bên ngoài rằng bệnh viện có tổng cộng bốn tầng lầu, lầu năm và một tầng hầm là khu vực thông tin nội bộ dành cho nhân viên và sẽ không mở cửa cho công chúng. Xin hãy giám sát chặt chẽ bệnh nhân và đừng đặt chân vào hai khu vực này.
Điều 4, tất cả các nhân viên y tế trong ca trực ban ngày tuyệt đối không được xuống tầng hầm.
Điều 5, trong ca trực của bạn, ngoại trừ bệnh nhân ở phòng bệnh số 302, những bệnh nhân còn lại đều là đối tượng bảo vệ chính của các bạn, xin hãy bảo vệ sự an toàn của bọn họ.
Điều 6, chín lọ thuốc bên trái tủ thuốc được chuẩn bị đặc biệt cho bệnh nhân phòng 302, vui lòng đảm bảo nghiêm ngặt rằng phải cung cấp cho bệnh nhân một ngày ba lần, mỗi lần chín viên thuốc. Cụ thể gồm: Thuốc màu đỏ 2 viên + thuốc màu xanh lam 1 viên + thuốc màu trắng 3 viên + thuốc có vỏ màu nâu bọc đường 2 viên + thuốc màu vàng 1 viên.
Nguyệt
Điều 7, các loại thuốc bên phải tủ thuốc đều là thuốc giống nhau, vui lòng phân phát theo liều lượng cho các bệnh nhân khác ngoại trừ bệnh nhân ở phòng 302.
Điều 8, thông thường, bệnh viện của chúng ta không nuôi dưỡng khỉ hoang dã, nhưng nếu bạn nhìn thấy nó trong bệnh viện, bạn có thể thử đưa thức ăn cho nó, nếu may mắn thì bạn có thể sai khiến nó làm bất cứ điều gì cho bạn.
Điều 9, thông thường sẽ có năm bác sĩ và bảy y tá trong ca trực ban ngày ở bệnh viện của chúng ta. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này có thể sẽ xảy ra những tình huống bất thường, xin đừng làm ầm ĩ, xin hãy thực hiện công việc của mình một cách cẩn thận.
Điều 10, vui lòng đảm bảo rằng bệnh nhân ở phòng 302 không thể ra ngoài, nếu không bạn phải chịu toàn bộ trách nhiệm về hậu quả.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-227.html.]
Đọc thấy điều này, Thích Mê đã có thể xác định rằng suy đoán của cô là chính xác.
Các bác sĩ và y tá trong ca trực ban ngày thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy.
Nhưng vẫn là câu hỏi cũ… Tại sao chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì Phong Nhiên là kẻ g.i.ế.c người ăn xác sao?
“Mọi người đến đây mà xem nè!”
Giọng nói của Diệp Thạch Lục thu hút sự chú ý của Thích Mê, cô bước tới và nhìn thấy trên tay anh ta có vài lọ thuốc giống nhau, trên đó có viết vài chữ lớn vô cùng rõ ràng –Vitamin C.
“Tôi tìm thấy cái này ở bên phải của tủ thuốc, chẳng trách viên thuốc tôi uống hôm qua có vị cam ngọt ngào, hóa ra tôi và đội trưởng chỉ uống vitamin C, chỉ có của cô mới là…” Diệp Thạch Lục dừng lại một chút, nhìn sắc mặt âm trầm của Thích Mê, anh ta không dám không biết xấu hổ nói thẳng ra hai chữ thuốc độc, chỉ đành ngại ngùng để thuốc vào ngăn tủ.
Thích Mê quay đầu nhìn về phía Lão Ngụy: “Anh có phát hiện được gì không?”
Lão Ngụy đứng bên cạnh lật các tập hồ sơ, giống như phát hiện được cái gì, hơi nhíu mày lại: “Không chỉ phát hiện mà còn là một phát hiện lớn nữa, hai người sang đây nhìn thử…”
Vừa nói anh ấy vừa rút những trang giấy từ các tập hồ sơ ra, sắp xếp ngay ngắn trên bàn.
Toàn bộ đều là thông tin của các bệnh nhân đang chữa trị ở bệnh viện.
Từ trái sang phải có tổng cộng mười lăm tờ.
Thích Mê nghiêm túc đọc qua một lượt, hiểu ngay phát hiện to lớn mà Lão Ngụy nói là gì.
Màu phông chữ của những thông tin này không giống nhau.
Thông tin bệnh nhân tương ứng với tám người xuyên qua bằng ý thức của nhóm bọn họ được viết bằng chữ màu xanh lam trên nền giấy trắng, còn thông tin của các bệnh nhân khác đều được viết bằng chữ màu đen trên nền giấy trắng.
Hơn nữa khi người xuyên qua bằng ý thức như Lão Ngụy và Diệp Thù Từ không khớp với giới tính của nguyên chủ thì cột giới tính trong thông tin sẽ để trống.
“Đây hẳn là thông tin có lợi đã xuất hiện.” Lão Ngụy lần lượt chỉ vào tên của tám người này.