Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 226
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:33:14
Lượt xem: 4
“Xin lỗi, là tôi đã làm liên lụy đến anh.” Cô cảm thấy rất có lỗi.
“Sao có thể như vậy được chứ?” Diệp Thạch Lục nghe thấy vậy, ngay lập tức quay sang cô làm động tác chào: “Cô là một bệnh nhân lại còn là phụ nữ, nếu không phải do tình huống khẩn cấp thì vốn dĩ cô không cần bước vào kết giới rồi, chăm sóc cô là trách nhiệm của một người làm nhân viên tinh lọc như tôi! Tôi sẽ không hối hận!”
“Được rồi, được rồi, nói cứ như thể em sắp hi sinh vì nhiệm vụ vậy.”
Lão Ngụy thở dài, ấn Diệp Thạch Lục ngồi xuống, ra lệnh cho anh ta nhắm mắt lại.
Tuy không biết là tại sao, nhưng với tư cách là một người cấp dưới biết nghe lời, Diệp Thạch Lục vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Sau đó lão Ngụy hắng giọng, hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngâm nga một giai điệu dân gian êm dịu.
Thích Mê vô thức sờ vào tai trái của mình và phát hiện ra thứ âm nhạc anh ấy đang hát giống y hệt âm nhạc trong tai cô, cô nghĩ chắc anh ấy muốn dùng phương pháp này để xoa dịu tâm trạng căng thẳng của Diệp Thạch Lục.
Đây là một trong những điểm mạnh của lão Ngụy, giọng hát rất hay.
Trong không gian yên tĩnh, chất giọng trầm trầm gợi cảm của người đàn ông vang vọng bên tai, kéo dài và lãng mạn, thêm chút dịu dàng hiếm có trong màn đêm mát mẻ này.
Dưới tác dụng trị liệu này, hơi thở của Diệp Thạch Lục dần dần trở nên bình tĩnh hơn.
Thích Mê khống chế tiếng bước chân, cô bước tới cửa, nhẹ nhàng mở hé cửa, quan sát sự thay đổi của bầu trời.
*
Lão Ngụy ngâm nga gần nửa đêm, cho đến khi bầu trời chuyển sang màu trắng bạc, ba người mới lần lượt trèo qua cửa sổ trở về phòng.
Khuôn mặt Diệp Thạch Lục dần dần hồng hào trở lại, không uổng công cổ họng lão Ngụy đã trở nên khản đặc.
Thích Mê thay lại bộ quần áo bệnh nhân, mang bộ đồng phục bác sĩ trở về phòng rồi giấu trong chăn.
Đến khi trời tờ mờ sáng, chiếc áo khoác bác sĩ màu đỏ tươi như lửa cháy ngay lập tức biến thành màu xanh lam của bầu trời.
Lướt qua thời gian thức dậy và rửa mặt, nữ y tá mới đến ngày hôm qua trực tiếp đẩy xe tới đưa thuốc.
Có sự nhắc nhở từ tờ giấy nhắn của nhân viên giao hàng nhanh, lần này Thích Mê đặc biệt chú ý đến chín viên thuốc, cô không dám uống nước mà nuốt sống như ngày hôm qua, chuẩn bị đợi nữ y tá đi ra ngoài lấy cơm thì nôn nó ra.
Nhưng cô không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nữ y tá không có ý định rời đi, cô ta cúi xuống lấy hộp cơm ở tầng cuối xe đẩy rồi đặt ở tủ đầu giường, sau đó đứng im không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thích Mê: “Thuốc sẽ có tác dụng sau nửa tiếng nữa, bác sĩ đã dặn hôm nay tôi phải đợi thuốc có tác dụng rồi mới được rời đi.”
Vừa nói cô ta vừa chậm rãi mỉm cười.
Thích Mê: “…”
Trực giác mách bảo cô rằng những gì nhân viên giao hàng nhanh nói là chính xác, những bác sĩ mặc đồ màu xanh lam và những y tá mặc đồ hồng nhạt này thật sự muốn g.i.ế.c cô ấy bằng thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-226.html.]
Dựa trên tốc độ của dòng chảy thời gian bình thường thì nửa tiếng ở đây hẳn là không tới tám phút.
Tám phút.
Không thể trì hoãn lâu hơn được nữa.
Trong lúc hai người đối đầu, Thích Mê lạnh lùng liếc nhìn nữ y tá, nhanh chóng xoay người lao đến đầu giường, đập bụng thật mạnh vào thanh kim loại.
Nữ y tá phản ứng cũng rất nhanh, một tay giữ vai cô kéo cô lên, tay còn lại bịt miệng cô lại không cho cô phun thuốc ra.
Đôi mắt Thích Mê lóe lên, dùng tay bóp cổ nữ y tá, dùng dây xích quấn lại rồi nhanh chóng siết chặt lại.
Nguyệt
Nữ y tá bị đau đớn, dùng cả hai tay kéo mạnh xích sắt để thở, sau đó moi thiết bị sốc điện từ trong túi ra.
Thích Mê cảm thấy có gì đó không ổn, ngay lập tức đẩy cô ta ra, trước khi nữ y tá kịp phản kháng, cô đã dùng hết sức đập bụng vào thanh kim loại ở đầu giường…
Cuối cùng cũng nôn ra chín viên thuốc kia.
Sợ nôn không sạch, cô còn dùng tay đập vào hai lần, mãi đến khi nôn hết axit trong dạ dày ra mới thấy yên tâm.
Tuy rằng hiện tại chỉ có ý thức của cô xuyên qua, nhưng không có gì đảm bảo rằng ý thức của cô sẽ không bị mắc kẹt ở đây mãi mãi sau khi cơ thể này c.h.ế.t đi, cho nên cô tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy được.
Dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy một vật thể đang đến gần, Thích Mê nhanh chóng xoay người nhảy xuống giường.
Cô nhìn thấy một con d.a.o phẫu thuật trong tay nữ y tá, chỉ cần cô hơi không cẩn thận là nó sẽ đ.â.m vào động mạch chủ của cô.
Nữ y tá đảo mắt, không tiếp tục tấn công, sau khi nhìn Thích Mê bằng đôi mắt lạnh lùng, cô ta đẩy xe ra ngoài rồi hét lớn: “Không ổn! Bệnh nhân ở phong 302 tái phát bệnh cũ! Bác sĩ!”
Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, Thích Mê cũng không còn kiêng dè nữa, dứt khoát đập ấm nước xuống đất, lấy dây thép ra và cởi dây xích trói tay trói chân rồi xoay người, mở cửa sổ ra nhảy xuống.
Ngay lập tức, một hồi chuông báo động chói tai vang lên khắp bệnh viện.
Chuông báo động vang lên, tiếng động lớn khiến những bệnh nhân khác hét lên điên cuồng, trong chốc lát bệnh viện trở nên hỗn loạn.
Kế hoạch mà ba người bọn họ thương lượng ngày hôm qua đã hoàn toàn bị phá vỡ bởi sự cố này.
Lão Ngụy và Diệp Thạch Lục lợi dụng lúc hỗn loạn nhảy ra ngoài cửa sổ tham gia cùng Thích Mê.
Bệnh viện đã điều động tất cả bác sĩ và y tá, trên tay mỗi người đều cầm dùi cui điện, hai người bọn họ không dám quá phô trương, chỉ lén lút áp sát vách tường đi về phía trước.
Lúc này, một hòn đá từ phía trên bay xuống, hai người bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một bác sĩ gầy gò đeo khẩu trang đứng cạnh bức tường hành lang tầng ba, vẫy tay hai lần với bọn họ.
Lão Ngụy và Diệp Thạch Lục liếc nhìn nhau, sau đó lén lút chạy tới.