Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 222
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:31:57
Lượt xem: 4
Thích Mê nhanh chóng vứt đôi đũa vô dụng, đưa tay kẹp chặt cằm con khỉ, một giây sau, cô ra sức bóp nát xương cốt nó.
Con khỉ đau đớn kêu lên.
Ngay sau đó, Thích Mê dùng sức đạp lên tường một cái, ôm chặt lấy con khỉ đứng bên cửa sổ, cùng nhau ngã xuống đất.
Sau khi ngã xuống đất cô chống người lên, đi trước con khỉ một bước, hai chân quỳ đè lên thân thể của nó, một tay nhanh chóng bịt miệng con khỉ lại, đồng thời rút cây đũa cắm bên trong động mạch ra, đột ngột cắm vào mắt trái của nó.
Con mắt được tính là bộ phận mềm mại nhất nối liền với não, sau khi dùng lực đ.â.m vào, đôi đũa trúc bình thường cũng có thể tùy tiện phá hư não bộ.
Đáng tiếc đũa dễ gãy, dùng lực một chút đã có thể bị gãy thành mấy đoạn.
Thích Mê có thể cảm nhận được thân thể con khỉ bị cô đè ép đau đớn run rẩy liên hồi, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào, nhưng vì bị bịt miệng nên không thể phát ra âm thanh quá lớn.
Cảm nhận được một luồng gió mát đang đánh tới, cô nhanh chóng nhảy khỏi người con khỉ, tránh sang một bên.
Hai tay con khỉ bị vồ hụt, sau khi gầm nhẹ vài tiếng nó chậm rãi đứng lên.
Nó vẫn chưa chết, trong tay Thích Mê cũng không còn vũ khí.
Cô lau đi vết m.á.u bị phun ra tung tóe dính trên khóe mắt, cười nhẹ: “Thật sự là quá lãng phí thời gian.”
Bây giờ cô mới cảm nhận được biết bao nhiêu khó khăn khi không có [Đôi mắt tử thần].
Lúc này, Lão Ngụy nghe thấy tiếng khỉ kêu nên vội vã chạy đến, ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng đậm, trong lòng anh ấy có hơi căng thẳng, gào về phía hai cái bóng mơ hồ không xác định: “Nhóc Thích, không sao chứ?”
“Không c.h.ế.t được, nhưng hơi phiền phức.” Biết thị lực Lão Ngụy không tốt, Thích Mê cố ý nhấc tay ra hiệu, “Có một con khỉ đang muốn g.i.ế.c tôi, nhưng tôi không có vũ khí trong tay.”
“Vậy giao nó cho tôi đi, tôi có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nó.”
Lão Ngụy vén tay áo tiến lên, anh ấy cảm thấy mái tóc xoăn dài của mình vướng víu nên vừa đi vừa thắt tóc lại, chưa đến nửa phút đã xong.
Thích Mê hoài nghi nhìn động tác thuần thục của lão Ngụy, cười khẽ hai tiếng:
“Lão Ngụy cũng biết buộc tóc cơ đấy.”
“Vợ tôi thích, cho nên quen tay hay việc đi.” Nhắc đến Liêu Dương, khóe miệng anh ấy vô thức cong lên.
Nhưng chỉ dịu dàng trong chớp mắt, ánh mắt Lão Ngụy lập tức trở nên lạnh lùng, đứng vững dồn lực vào hai chân, đổi thành tư thế chiến đấu, ngoắc ngoắc ngón tay với con khỉ: “Tới đi, ông đây chơi đùa với mày.”
Con khỉ nhìn anh ấy, thở phì một hơi từ trong lỗ mũi, rồi lại chăm chú nhìn về phía Thích Mê.
Thích Mê và lão Ngụy nhìn thoáng qua nhau, cười lạnh: “Xem ra con khỉ hoang này chỉ muốn g.i.ế.c tôi.”
“Khá lắm, xem thường tao?” Lão Ngụy xoay người một cục đá nhặt từ dưới đất lên, bách phát bách trúng ném vào đầu con khỉ, sau đó vẫy vẫy tay, “Mày! Tới đây! Đánh với tao!”
Con khỉ gầm gừ hai tiếng, vẫn không thèm nhìn, tiếp tục công kích về hướng Thích Mê.
Cô lui về sau né tránh.
“Này, chú ý đến tao này!” Thấy thế, lão Ngụy chạy về phía trước mấy bước dùng cánh tay kẹp chặt cổ con khỉ từ phía sau, chịu đựng mùi m.á.u tanh hôi thối khó ngửi, dùng hai chân kiên quyết kiềm nó lại.
“Ráng chịu đựng, tôi lấy đồ xong sẽ lập tức đến ngay.” Thích Mê biết rõ năng lực của lão Ngụy, biết anh ấy sẽ không có việc gì nên yên tâm leo lên lầu ba.
Sau khi móc ra dây kẽm từ bên trong phích nước ra, cô lấy ga giường bao lại chén nước làm bằng thủy tinh ở đầu giường, đột nhiên đập xuống dưới đất, sau đó chọn hai mảnh vỡ lớn rồi nhảy xuống.
Một người một khỉ duy trì tư thế kia. Con khỉ cũng không tấn công lão Ngụy, mặc cho lão Ngụy khóa lại nó như vậy không có phản ứng nào, sau khi nhìn thấy Thích Mê, nó mới lộ ra răng nanh, lại trở nên hung tợn.
Thích Mê đến gần, nhìn nó bằng con mắt khinh thường.
“Thật xin lỗi, tao thật sự không biết Cánh cửa tử thần của mày ở nơi đâu, chỉ có thể dùng biện pháp này.” Cô dùng giọng điệu dỗ dành con nít nói nhỏ với con khỉ, động tác gọn gàng linh hoạt, dùng tay gắt gao che miệng nó lại.
“Lão Ngụy, anh buông nó ra đi, giao nó cho tôi.”
“Được.”
Lão Ngụy buông con khỉ ra, đứng ở một bên.
Thích Mê dùng tư thế giống với lão Ngụy, một tay kẹp cổ con khỉ, hai chân cố định thân thể, sau đó bỗng nhiên cắm mảnh vỡ vào yết hầu con khỉ.
Trong sự yên tĩnh, vẫn có thể nghe thấy tiếng con khỉ nghẹn ngào cùng âm thanh m.á.u thịt bị khuấy động.
Lão Ngụy thậm chí thấy hơi may mắn vì mình chỉ có thể nghe thấy âm thanh.
Sau một lúc, nương theo tiếng xương vỡ vụn rõ ràng, tiếng nghẹn ngào im bặt.
Cùng lúc đó, mùi m.á.u tươi nhanh chóng ập tới, hung hăng tiến vào xoang mũi, bay thẳng đến đỉnh đầu.
Mặc dù lão Ngụy không thấy rõ lắm, nhưng cũng có thể lờ mờ trông thấy một thứ gì đó hình cầu được Thích Mê nâng ở trong tay.
Không cần hỏi, liền biết là cái gì.
Lão Ngụy nhắm mắt quay lưng lại, nhịn nửa ngày, mới lạnh lùng nhắc nhở:
“Giết xong rồi, không cần ác như vậy đâu nhóc Thích.”
Sau vài giây đồng hồ yên tĩnh, giọng nói của Thích Mê lại vang lên, không biết tâm trạng như thế nào: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không sẽ phiền phức.”
“Ha, thủ đoạn cũng thật giống với thầy của cô.”
Dường như tạm thời không muốn tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Thích Mê hiện tại, Lão Ngụy chỉ đơn giản nói đợi cô ở cửa, sau đó không quay đầu lại đi ra xa.
Thích Mê ngồi quỳ lên thân con khỉ, chỉ ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Cô biết Lão Ngụy không thích nhìn thấy cảnh m.á.u me, sỡ dĩ hai người tan rã trong không vui là bởi vì cô nhận người kia làm thầy. Từ khi gặp lại đến giờ, để tránh việc hai người không thoải mái, từ đầu đến cuối cô đều chưa từng nhắc tới người kia.
Hiện tại hành động cô mới g.i.ế.c con khỉ đã gợi lên đoạn hồi ức không vui giữa hai người. Thích Mê nghĩ tạm thời Lão Ngụy hẳn sẽ không muốn nói chuyện với mình nên cố ý vòng lại nhà vệ sinh rửa sạch m.á.u trên hai tay và mặt, sau đó mới cầm dây kẽm trở về cửa chính bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-222.html.]
Đúng như cô dự đoán, Lão Ngụy khoanh tay dựa tường nghiêng đầu qua một bên, né tránh ánh mắt của cô.
Thích Mê tạm thời không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống trước cửa thử dùng đoạn dây kẽm mở khóa.
Bầu không khí lạnh buốt khiến Diệp Thạch Lục không dám lên tiếng, nhìn sang Thích Mê rồi lại nhìn sang Lão Ngụy, sợ hãi đến độ phải giảm cả âm lượng hô hấp lại.
Ước chừng qua một phút, trong bóng tối truyền tới một tiếng cạch, Thích Me mở được ổ khóa kiểu cũ trên xích sắt.
Nguyệt
Trong cái rủi có cái hên, ổ khóa trên người cô mặc dù vốn để xích lại tự do của cô, nhưng cũng để cô rèn luyện được kỹ năng mở khóa.
“Lợi hại quá, không ngờ cô còn mở khóa được,” Diệp Thạch Lục cảm thán. Anh ta vốn muốn phá vỡ bầu không khí im lặng, không ngờ sau khi nói ra xung quanh vẫn hoàn toàn tĩnh mịch.
Lão Ngụy không để ý tới anh ta, Thích Mê cũng vậy.
Diệp Thạch Lục xấu hổ ngậm miệng.
Thích Mê gỡ ổ khóa kiểu cũ xuống bỏ qua một bên, nhẹ nhàng tháo xích sắt quấn trên cửa bỏ xuống mặt đất, sau đó vặn mở tay cầm, cô đẩy cửa ra ——
Đường phố vắng vẻ rộng rãi đập vào mi mắt, còn có thể trông thấy tờ giấy dán ở một góc trên tường nương theo gió đêm lay động.
Thích Mê vừa đặt một chân ra ngoài, nhãn cầu m.á.u to lớn lại đột nhiên xuất hiện, chặn đường đi.
Lão Ngụy nhanh tay kéo cô về phía sau.
“!!!”
Tuy Diệp Thạch Lục đã chuẩn bị tinh thần, nhưng bất thình lình xuất hiện một con quái vật như thế, không hét lên đã là tôn nghiêm sau cùng của một sĩ quan tinh lọc.
Dựa vào lý trí còn sót lại trong đầu, anh ta nắm chặt song sắt, liêu xiêu đứng tại chỗ.
Thích Mê vô thức đối mặt với Lão Ngụy, hỏi: “Nhãn cầu m.á.u xuất hiện ở đây, chẳng lẽ đường phố bên ngoài xuất hiện cũng vô dụng sao?”
“Không, dựa theo kinh nghiệm làm sĩ quan tinh lọc trong quá khứ, chỉ cần trong kết giới xuất hiện rào cản thì không thể có cảnh vật bên ngoài, làm sao lần này xuất hiện thứ dư thừa được?” Lão Ngụy trả lời.
Khi nhắc đến chuyện chính, cơn tức giận của anh ấy cũng được tạm gác lại phía sau.
Mặc dù Lão Ngụy nói rằng sử dụng vũ lực là vô ích, nhưng đối diện với con đường không thể bước vào, Thích Mê vẫn muốn thử một chút.
Cô do dự, chậm rãi vươn tay, rồi dừng lại khi âm thanh từ con quái vật phát ra.
“Bệnh nhân chưa khôi phục……Không thể rời khỏi bệnh viện.”
Sau khi lặp lại câu nói này, con mắt lại lần nữa phát ra tiếng cười the thé khó nghe.
Thích Mê rút tay che lại lỗ tai, lui về sau mấy bước.
Lão Ngụy cũng lui lại, khóe mắt thoáng nhìn thấy Diệp Thạch Lục vẫn còn đứng như trời trồng, lập tức nhảy tới kéo anh ta về.
Sau khi rời khỏi phạm vi cửa lớn, nhãn cầu m.á.u này liền biến mất không nhìn thấy nữa.
Không có thứ khổng lồ kia che chắn, con đường ngay phía trước lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của Thích Mê.
Cô hạ người xuống, thử bước ra ngoài trước khi con mắt kia kịp phản ứng lại, nhưng bước chân vừa mới phóng ra cửa, con mắt kia lại lần nữa xuất hiện, đầy ương ngạnh chặn đường cô, hoàn thành không hở ra một khoảng trống nào.
Nhãn cầu m.á.u lại mở miệng rộng ra, vừa định phát ra âm thanh đã lập tức bị Thích Mê đưa tay ngăn lại.
“Dừng lại, không được lên tiếng, ngậm miệng lại!” Không muốn nghe lại âm thanh chói tai kia, cô nhanh chóng lui về bên cạnh Lão Ngụy.
Nhãn cầu máu: “…”
Nhãn cầu m.á.u lại biến mất lần nữa.
Thích Mê hoạt động cổ một chút, ánh mắt dấy lên mấy phần hứng thú: “Thật thú vị, tôi không tin mình không thể thoát khỏi cánh cửa này.”
Lão Ngụy nghiêng đầu nhìn: “Cô muốn xử lý như thế nào?”
“Đi thôi, đến phòng trực ban ở lầu ba.” Thích Mê quay người.
Ánh mắt Lão Ngụy nhìn chằm chằm bóng lưng Thích Mê mấy giây, túm lấy Diệp Thạch Lục, kéo theo sau.
Cảm giác đầu ngón tay lạnh buốt, Lão Ngụy không yên lòng, đưa tay sờ lên trán Diệp Thạch Lục một cái.
Tất cả đều là mồ hôi lạnh.
“Cậu sao vậy?” Lão Ngụy nhíu mày, “Lúc tiến vào kết giới có mang theo vòng cảnh báo và tai nghe không?”
Diệp Thạch Lục hồn bay phách tán gật đầu, rồi lại lắc lắc.
“Cuối cùng là có mang hay không, nói đi!” Lão Ngụy vội la lên.
Dựa theo quy định, một người vừa mới nhận chức sĩ quan tinh lọc sơ cấp không được phép tiến vào kết giới của Quỷ Tạp Tử, huống chi là cấp A, chỉ không sơ ý giá trị SAN sẽ một đường đi xuống ngay. Lão Ngụy không dám không quan tâm, tra hỏi Diệp Thạch Lục không ngừng, hỏi xem anh ta có mang đầy đủ thiết bị theo không.
Biết được Diệp Thạch Lục đã đưa hết vòng cảnh báo và tai nghe cho Thích Mê, Lão Ngụy tặc lưỡi, chỉ tiếc không rèn sắt thành thép đập vào lưng anh ta một cái: “Cậu đưa hết cho cô ấy rồi bây giờ cậu phải làm sao?! Tên nhóc này, cậu cho rằng cô ấy ngốc sao, Thích Mê là người có thể chuyển trạng thái hỗn loạn nghiêm trọng sang hỗn loạn nhẹ, cô ấy còn cần những thứ kia à? Cậu… Chậc, được rồi, cậu phải thành thật đi theo sau tôi đấy, đã biết chưa?”
“Vâng, lão đại!” Diệp Thạch Lục cúi đầu.
Lão Ngụy thở dài, dùng tay lau mồ hôi trên trán anh ta, sau đó túm lấy anh ta kéo lên lầu: “Đi thôi, tên nhóc ngốc nghếch.”
*
Không biết có phải bệnh viện cố ý thiết kế toà nhà này hay không mà phòng trực ban nằm tại lầu ba, ngoài tầng ba đó ra thì tầng một và tầng hai đều không có, hơn nữa nó còn nằm đối diện phòng 302, như thể nó được đặt ở đấy để giám sát người nào đó ở trong phòng.
Khi cả hai đi tới đầu bậc thang lầu ba, Thích Mê dùng đoạn dây kẽm kia để mở cửa.
“Vừa g.i.ế.c người vừa cạy khóa, con bé này học mấy thứ này ở đâu vậy?”
Lão Ngụy nhỏ giọng phàn nàn một câu, tranh thủ thời gian đi tới để thay đổi sắc mặt, cười hì hì tán dương tay nghề của Thích Mê.