Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 221
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:31:33
Lượt xem: 3
“Sẽ nhanh chứ?”
“Ừm, nhanh thôi.”
Diệp Thù Từ tin tưởng, ngoan ngoãn nằm lên giường.
Thích Mê kéo chăn đắp lên cho cô bé, vừa mới chuẩn bị quay người rời đi, lại bị cô bé nắm tay lại.
Hai mắt Diệp Thù Từ ngập nước, dùng giọng nói khàn khàn khe khẽ hỏi: “Cô giáo Thích, vì sao tiểu tiên nữ nghịch ngợm lại muốn trêu đùa chúng ta, là bởi vì chúng em
không đủ ngoan sao? Có phải do chúng em không ngoan, nên chúng em mới không thể nhìn thấy cha mẹ?”
Dáng vẻ tủi thân của cô bé đã siết lấy trái tim của Thích Mê.
Con nít và người lớn thật sự rất khác nhau.
Gặp chuyện, phản ứng đầu tiên của người trưởng thành kiểu gì cũng sẽ là trốn tránh rồi đổ trách nhiệm cho người khác, trốn tránh hoàn cảnh, trốn tránh rất nhiều vấn đề.
Thế nhưng con nít lại không giống như vậy. Thế giới của bọn chúng rất đơn thuần, đơn thuần đến mức cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, phản ứng đầu tiên của bọn chúng đều là ‘Có phải là con không đủ ngoan cho nên mới không thể nhìn thấy cha mẹ không?’, ‘Có phải con làm không tốt nên cha mẹ mới tức giận hay không?’
Trong sáng đến nỗi khiến người khác đau lòng.
Thích Mê cảm giác cổ họng siết chặt, chậm rãi rút tay ra: “Sao thế được? Em, và tất cả các bạn nhỏ trong lớp Đậu Đinh đều là những đứa trẻ ngoan nhất thế gian này, khiến cha mẹ và các thầy cô giáo sợ cầm trong lòng bàn tay sẽ tan chảy, không nên suy nghĩ lung tung mà hãy ngoan ngoãn ngủ đi, cô ở ngay bên ngoài trông coi các em.”
Diệp Thù Từ kéo chăn lên che đầu mình lại: “Dạ.”
Thích Mê biết cô bé nhất định còn muốn khóc một hồi, sợ chậm trễ thời gian nên không tiếp tục ở lại, sau khi khóa cửa lại vẫn không yên lòng nhìn vào trong một vòng, mới đi xuống cầu thang.
Lão Ngụy và Diệp Thạch Lục ở dưới lầu chờ đã lâu.
Thích Mê đi xuống cầu thang, hít sâu một hơi, tăng tốc chạy xuống: “Đi thôi, tranh thủ thời gian.”
Lão Ngụy thân là trung sĩ thanh lọc, nói thế nào cũng có nhiều hiểu biết hơn Diệp Thạch Lục và Thích Mê, lập tức chỉ huy: “Chúng ta chia nhau ra mỗi người một hướng đi, để nhanh chóng có thể tìm được tung tích của Quỷ Tạp Tử.”
Hai người gật đầu.
Dưới sự sắp xếp, Thích Mê đi bên trái, Diệp Thạch Lục đi bên phải, lão Ngụy đi về phía sau, cuối cùng ba người sẽ tập hợp ở phía trước của chính.
Sau khi xác nhận được phương hướng, Thích Mê vừa định chạy đi, lại bị Lão Ngụy kéo lại: “Cô chờ một chút, vừa rồi tôi có điều muốn hỏi, nơi này xung quanh đường u tối, sao cô có thể không bị vấp ngã, cô có thể nhìn thấy đường sao?”
“À, lúc trước ở tận thế tôi đã có được [Tầm nhìn bóng tối], cho nên tôi có thể nhìn được dù trời có tối đến đâu.” Để lại câu nói này, Thích Mê nhanh chóng tách khỏi Lão Ngụy, chạy về phía bên trái.
Cô và hai người bệnh nhân bình thường này không giống nhau, đợi đến lúc mặt trời mọc vào ngày mai cô sẽ bị bác sĩ và y tá thay nhau trông coi, không được tự do giống như bây giờ, nên phải tranh thủ thời gian thu thập tin tức mới được.
*
Từ đại sảnh chạy về phía bên trái, Thích Mê đi đến phía bức tường của bệnh viện.
Bức tường rất cao, cao tầm khoảng hai người như cô chồng lên bên trên nhau, nhưng bởi vì niên đại đã lâu, bức tường bị bong tróc, chỗ tường gạch lồi lõm vừa vặn có thể để cô mượn lực mà leo lên.
Động tác của Thích Mê nhẹ nhàng, đồng thời dùng hai tay hai chân mượn lực leo lên, qua mấy lần đã có thể mò đến đầu tường.
Khi cô đang chuẩn bị cưỡi lên, ngẩng đầu một cái, một con mắt to lớn đỏ như m.á.u bất thình lình xuất hiện trước mặt, tràn ngập ác ý nhìn chăm chú cô.
Khoảng cách rất gần, chóp mũi Thích Mê đều có thể cảm nhận được dính nhớt trơn trượt của nó.
Giống y như bên [Bách Vật Ngữ], một vết nứt to lớn xuất hiện bên dưới con mắt này, dùng ngôn ngữ giống với nhân loại mở miệng nói:
“Bệnh nhân chưa khôi phục… Không thể rời bệnh viện.”
Đôi mắt đỏ như m.á.u tựa hồ đang có dấu hiệu nứt ra.
Thích Mê trơ mắt nhìn nó phình ra hai bên trái phải, sau đó to dần lên, đùng một cái, hai bên đồng thời xuất hiện những con mắt dọa người y hệt.
Ba con mắt chen chúc nhau, xếp chồng lên nhau ở phía trên bức tường.
Tiếng cười the thé vang lên, ba con mắt phát ra ba tầng âm thanh khác nhau.
Cười toe toét, khúc khích khúc khích.
“Bệnh nhân chưa khôi phục……Không thể rời bệnh viện.” ‘Khuôn miệng’ kinh dị của bọn chúng đồng thanh lặp lại.
Thích Mê khẽ nhíu mày, hai chân bỗng nhiên giẫm lên tường đạp một cái, mượn lực nhảy về mặt đất.
Lần nữa nhìn thấy con mắt này, đến cảm giác kinh dị trong cô cũng không còn, đưa tay lau sạch chất dịch nhờn trên chóp mũi, đáy lòng nổi lên một trận buồn nôn.
Cô liếc nhanh ba con mắt to này một cái, đi về phía cửa chính của bệnh viện.
Vừa lúc đi tới chỗ ngoặt của đại sảnh, chỉ nghe thấy trong đêm đen vang lên một tiếng hét. Một tiếng “A” này vừa vang lên liền im bặt, hẳn là Diệp Thạch Lục kịp thời che miệng.
Thân làm sĩ quan tinh lọc sơ cấp, Diệp Thạch Lục thật ra chưa đủ tư cách để tiến vào trong kết giới, mà ngược lại, trời xui đất khiến lại khiến anh ta tiến vào tận hai lần.
Lần đầu tiên, anh ta chưa trông thấy nhãn cầu máu.
Lần thứ hai, trực tiếp đối đầu với nhãn cầu máu, bị hù là chuyện bình thường.
Bốn phía an tĩnh tĩnh mịch.
Thích Mê là người đầu tiên đến trước cửa chính đang đóng chặt, khoanh tay chờ đợi hai người còn lại.
Lão Ngụy là người thứ hai đến.
So với Diệp Thạch Lục vừa hét lên, Lão Ngụy thân làm lãnh đạo bình tĩnh hơn nhiều, chỉ cau mày phàn nàn: “Thật buồn nôn quá đi mất, mẹ nó nhìn cái thứ rào chắn Quỷ Tạp Tử trong kết giới bao nhiêu lần cũng cảm thấy buồn nôn.”
“Rào chắn?” Đôi mắt Thích Mê sáng lên.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện ý tưởng khiến cô kích động.
Dường như đoán trúng được ý nghĩ của cô, Lão Ngụy lập tức biểu thị không có khả năng: “Cô đừng nghĩ đến việc dựa vào vũ lực đánh vỡ lớp bình phong này thì có thể ra ngoài, nếu đơn giản như vậy, thì sĩ quan thanh lọc trước kia sớm đã dùng biện pháp này, còn cần chi lao lực để tìm chân tướng của nó? Những nhãn cầu này đều giống như những loại ma quỷ kia, g.i.ế.c mãi không chết, dùng vũ lực tấn công căn bản là vô dụng, kết quả là khiến bản thân mình mệt mỏi mà chết, còn không ra được, nên đừng cố gắng nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-221.html.]
“À.”
Thích Mê cụp mắt xuống, đành phải từ bỏ ý nghĩ này.
Hai người trong lúc đang chờ Diệp Thạch Lục thì trao đổi một chút tin tức, không sai biệt lắm có thể xác nhận kết giới này chính là lấy bức tường vây kia làm biên giới, toàn bộ bệnh viện là nơi ẩn náu của Quỷ Tạp Tử.
Mấy phút sau, Diệp Thạch Lục chưa hoàn hồn cũng chạy đến xác nhận điểm này.
Bên cạnh dãy nhà hình chữ U đều là tường vây ranh giới, còn lại cũng chỉ có cổng bệnh viện ở phía trước.
Ba người thoáng nhìn nhau, đến gần cánh cổng sắt màu đen.
Có lẽ bởi vì đây là bệnh viện tâm thần, nên mỗi một cánh cửa đều treo ổ khóa và xích sắt, cánh cửa chính nặng nề này cũng không ngoại lệ, dây xích lớn bằng cánh tay quấn xung quanh vài vòng, phía trên còn có ổ khóa kiểu cũ lớn bằng lòng bàn tay.
Cửa lớn nối liền với sảnh, không có cách nào để leo qua tường dò xét, nhất định phải mở cánh cửa này ra mới có thể xác định được rào chắn kết giới đang ở đâu.
Nhưng hai bên trên cánh cửa có hai cái cửa thông gió nhỏ, có thể nhờ vào đó mà quan sát bên ngoài.
Lão Ngụy và Thích Mê mỗi bên một cái, bí mật quan sát.
Diệp Thạch Lục đứng một bên cái gì cũng không thấy, gấp đến độ phải thăm dò: “Thế nào? Trông thấy cái gì?”
Vừa rồi ở trên tường đột nhiên xuất hiện thứ màu đen mà anh ta không thấy rõ, chỉ lờ mờ nhận ra thứ kia là một hình cầu lớn, giọng cười the thé chói tai vô cùng kinh dị khiến anh ta xác nhận đây khẳng định không phải vật gì tốt.
Hai người im lặng trong chốc lát, Thích Mê là người đầu tiên phá vỡ yên tĩnh:
“Có một con phố.”
“Con phố?!” Lão Ngụy và Diệp Thạch Lục trăm miệng một lời.
Diệp Thạch Lục sửng sốt một chút, nghiêng đầu: “?”
Phát giác được ánh mắt nghi hoặc của cấp dưới, Lão Ngụy hắng giọng nói:
“Khụ… Tôi không có kỹ năng quan sát trong bóng tối.” Anh ấy nhìn hồi lâu nhưng vẫn thấy một màu đen kịt, mới không giả vờ nữa, đi đến bên cạnh Thích Mê tiếp tục hỏi, “Nó như thế nào?”
Thích Mê thuật lại một cách chi tiết.
Qua miệng cửa thông gió nhỏ, cô nhìn thấy con đường nằm ngang ở phía trước bệnh viện, đường xi măng bình thường không có chỗ nào đặc biệt, bởi vì là ban đêm, cho nên vô cùng yên lặng âm u, điều khiến cô thích thú chính là con đường xi măng này nối liền với bệnh viện.
Bức tường đối diện bệnh viện, phía trên còn dán một tờ giấy.
Cả bức tường trống không, chỉ có một tờ giấy kia nên vô cùng dễ thấy.
Biết bên trong kết giới này có quy tắc và những điều tương tự, Thích Mê ghi nhớ trong lòng những điều xuất hiện trên trang giấy, tờ giấy này xuất hiện bên ngoài bệnh viện khiến luôn cảm thấy đây hẳn là thứ hữu dụng.
Lão Ngụy nghe xong, cũng có cùng quan điểm với cô: “Người bình thường thì tôi không biết, nhưng sĩ quan thanh lọc sau khi trải qua huấn luyện tiến vào kết giới của
Quỷ Tạp Tử, ít nhiều gì cũng sẽ khiến kết giới bị ảnh hưởng, xuất hiện một vài tin tức có lợi đối với chúng ta, cho nên chúng ta không thể bỏ qua bất kì khả năng nào.”
Thích Mê quay đầu: “Ừm, chờ một chút, tôi trở về lấy công cụ.”
“Công cụ?”
Nguyệt
Không đợi Lão Ngụy mở miệng hỏi, cô lập tức biến thanh một trận gió mát, nhanh chóng chạy khỏi đại sảnh.
“Con bé này, động tác nhanh giống như mèo vậy……”
Lão Ngụy bất đắc dĩ cười cười, ghé con mắt lại gần lỗ nhỏ trên cửa thông gió cố gắng nhìn nhìn, nhỏ giọng lải nhải: “Vẫn chả thấy gì hết.”
Đừng nói tới trang giấy, con đường lớn khiến anh ấy tò mò anh ấy cũng không nhìn thấy.
Diệp Thạch Lục cũng tò mò, tròng mắt trợn đến muốn lồi ra cũng chỉ thấy một màn đêm đen.
Hai người nhìn nhau một cái, thở dài, đành phải chờ Thích Mê trở về.
*
Bởi vì cửa phòng 302 đang khóa, Thích Mê chỉ có thể đi vào bằng đường cửa sổ.
Hai tay vừa chạm vào bệ cửa sổ bên cạnh lầu ba, ngửi được trong không khí xuất hiện mùi m.á.u tươi, cô mới đột nhiên nhớ tới trong phòng còn có một con khỉ hoang không biết từ nơi nào chạy tới.
Ngẩng đầu lên một cái, phát hiện cửa sổ đầy vết m.á.u đã được đóng lại.
Rõ ràng lúc cô đi ra ngoài cửa sổ này vẫn được mở.
Thế mà có thể đến đóng cửa sổ lại, xem ra con khỉ kia vẫn chưa chết.
Cô cười nhạt một tiếng, điều chỉnh tư thế một chút, dùng ngón tay luồn vào một mép cửa sổ, thả một tay ra thử kéo lên.
Mở không ra.
Cửa sổ hẳn là đã được khóa trái.
Dường như nghe thấy được động tĩnh, khuôn mặt của con khỉ toàn thân lông lá đột nhiên dán tới, mơ hồ có thể nhìn thấy mũi nhọn của đũa trúc vẫn còn đ.â.m xuyên qua cổ nó.
Sau khi bị đổ máu, khuôn mặt quái dị này của con khỉ càng thêm dữ tợn quỷ dị, hung dữ nhe hàm răng nhuốm m.á.u đỏ, tràn ngập phẫn nộ chăm chú nhìn Thích Mê đang treo bên bệ cửa sổ.
Thích Mê mỉm cười, học dáng vẻ trước đó của nó, dùng tay gõ cửa kính.
Cạch cạch.
Con khỉ bỗng nhiên mở cửa sổ ra, động tác rất nhanh phát động tấn công.
Thích Mê dự đoán trước được con khỉ sắp ra tay, nhanh chóng rút đũa trúc chặn trước cổ nó.
Con khỉ chậm nửa giây, vốn đang định nắm chặt cổ tay Thích Mê mà bẻ gãy, đột nhiên bị hai cây đũa hung hăng đ.â.m một cái.
Đũa bị bẻ gãy.