Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:31:03
Lượt xem: 2

Hai người giống như pho tượng, duy trì động tác cứng ngắc.

Không biết qua bao lâu, trong lúc hoàn cảnh đang yên tĩnh đến lạ thường, hai chiếc bóng từ sau cây cột trước đại sảnh lén lén lút lút thò đầu ra.

Là Diệp Thạch Lục xuyên vào nam sinh mười mấy tuổi và Lão Ngụy xuyên thành người phụ nữ.

Hai người nhìn quanh một hồi, ngập ngừng muốn bước ra ngoài.

Bọn họ hẳn là đã thương lượng, mỗi người quan sát một bên bệnh viện, chú ý cẩn thận chậm rãi đi về hướng Thích Mê.

Trong lúc đó Thích Mê cũng đang chăm chú quan sát tiếng động ở xung quanh, thẳng cho đến khi hai người kia giẫm lên nền đất cát, những thứ kinh dị như muốn lấy mạng kia không còn xuất hiện nữa.

Ba người thở phào một cái.

“Sao hai người lại tới đây?” Thích Mê cất đôi đũa trúc vào ống tay áo.

Lão Ngụy vừa nhảy lên một chỗ trên đất trống, chưa kịp thở đã cất giọng trách móc: “Nói nhảm, thấy cô gặp nguy hiểm chẳng lẽ tôi không được tới giúp sao?”

Diệp Thạch Lục phụ họa.

Nguyệt

Thích Mê quét mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người, nhíu mày: “Đám quỷ kia rời đi các người mới ló đầu ra ngoài, phải là ‘giúp quỷ’ mới đúng.”

Lão Ngụy tặc lưỡi một tiếng, ý muốn giảo biện: “Ai da không phải tôi đang quan sát hay sao, tôi cũng không phải là đạo sĩ đoán mệnh vẽ bùa, tùy tiện chạy đến đó chẳng phải là nộp mạng sao, tôi đây là người làm việc theo lý trí mà…” Sau đó Lão Ngụy đổi chủ đề, “Nhưng phải nói thật, Thích Mê, cô có cảm thấy đám quỷ này biến mất vô cùng kỳ lạ hay không, thậm chí ngay cả phản kháng cũng không thèm, chẳng lẽ bọn họ biết mình đánh không lại cô?”

“Làm sao có thể?” Thích Mê cười nhạt, “Liệu đạo sĩ m Dương có thể tiêu diệt đám quỷ đó trong nháy mắt được hay không, chỉ cần hai con quỷ kia tấn công tôi đã không ứng phó được, nói chi đến đám quỷ đứng đầy hành lang như thế.”

“Cũng đúng.”

Lão Ngụy hiểu rõ năng lực của Thích Mê, biết cô có thể sử dụng công kích g.i.ế.c c.h.ế.t đối thủ bình thường, chỉ có loại ma quỷ này đoán không được mà g.i.ế.c cũng không xong này, mới có thể khiến cô lộ ra bộ dáng c.h.ế.t chắc như vậy.

Bởi vì cô xác nhận, tấn công cũng không có đường mà sống.

Ma quỷ được xem là nỗi sợ hãi nhất của con người, con người càng sợ hãi bọn chúng sẽ càng hưng phấn, cho dù anh ấy tin tưởng Thích Mê có thể ngụy trang cảm xúc rất tốt, nhưng đám ma quỷ này cứ như vậy mà vô duyên vô cớ biến mất không lý do sao?

Lão Ngụy khoanh tay, đôi mắt quan sát đống chữ như gà bới trên đất.

Chẳng lẽ trận pháp này có tác dụng?

Thật sự anh ấy không cảm thấy đúng như vậy.

Dù sao nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được đầu mối, Lão Ngụy tạm thời bỏ qua vấn đề này, ngẩng đầu một cái, phát hiện gương mặt thanh tú kia của Thích Mê từ đầu đến cuối luôn căng thẳng còn cố ý đưa tay vỗ vào trán cô, cười nói: “Cô nhìn bộ dáng này của cô kìa, không phải vừa rồi đã nghĩ mộ phần của mình nên đặt ở chỗ nào rồi đấy chứ?”

Thích Mê biết Lão Ngụy đang muốn xoa dịu tâm tình của cô nên mới cố ý trêu ghẹo, cũng cười cười: “Đừng nói nữa, tôi còn thật sự nghĩ kỹ, chôn ở dưới cây liễu trước cửa căn cứ cũng rất tốt, không có việc gì thì chui ra nhìn mấy ông lão đánh cờ, mấy bà lão nói chuyện phiếm với nhau, rất mát mẻ thoải mái.”

Thích Mê biết Lão Ngụy đang muốn xoa dịu tâm tình của cô nên mới cố ý trêu ghẹo, cũng cười cười: “Đừng nói nữa, tôi còn thật sự nghĩ kỹ, chôn ở dưới cây liễu trước cửa căn cứ cũng rất tốt, không có việc gì thì chui ra nhìn mấy ông lão đánh cờ, mấy bà lão nói chuyện phiếm với nhau, rất mát mẻ thoải mái.”

“Thôi đi, cô sẽ hù dọa ông bà người ta đến nguy hiểm tính mạng mất, thật bất công cho họ biết bao.” Lão Ngụy hừ lạnh, tranh thủ thời gian chuyển chủ đề xúi quẩy này.

Anh ấy ho nhẹ một tiếng, ánh mắt dừng trên người đàn ông trung niên đứng sau lưng Thích mê, chân thành nói, “Tôi vừa nghe thấy ông ta gọi cô Trịnh, chẳng lẽ ý thức của đứa bé này vẫn chưa bị hỗn loạn.”

“Chắc vậy.” Thích Mê quay đầu lại khẽ cười, giọng nói dịu dàng: “Nói cho cô Thích biết, em là bạn nhỏ nào trong lớp Đậu Đinh?”

Người đàn ông nhút nhát nâng mắt lên: “Cô giáo, em là Diệp Thù Từ.”

Đáy mắt hiện lên nét hiểu rõ, trong đầu lập tức nhảy xuất hiện dáng vẻ Diệp Thù Từ thắt hai b.í.m tóc, ở trên đầu bên phải còn luôn cài một chiếc kẹp tóc hình quái thú nhỏ màu xanh.

Không giống với Diệp Thù Thi thích phong cách công chúa, Diệp Thù Từ tựa như rất thích đồ vật kỳ lạ và xấu xí, cuốn sách nhỏ, cặp đi học đến kẹp tóc đều là những quái vật khác nhau, mặc dù đáng yêu nhưng rất quái lạ… Nhất là kẹp tóc hình quái thú kia, từ lần đầu tiên Thích Mê đến nhà trẻ trông thấy cô bé, ngày nào cũng thấy bé mang theo.

Nói đến cũng thấy thần kỳ, từ khi biết ý thức của bé cưng xuyên vào thân thể này, Thích Mê nhìn người đàn ông trung niên đầu trọc cũng thuận mắt hơn nhiều.

Mặc dù là dáng vẻ người đàn ông đầy nam tính tai to mặt lớn, nhưng trong mắt biểu lộ ra sự trong sáng và chân thành, quả thật khiến người khác dễ chịu.

Thích Mê mỉm cười, sờ đầu cô bé.

Vốn định an ủi, không ngờ tới lại khiến nước tràn bờ đê, Diệp Thù Từ khóc òa lên, nước mắt to như hạt đậu lã chã rơi xuống: “Cô Thích ơi, sao em lại biến thành ông chú xấu xí thế này, em muốn về nhà, em nhớ cha mẹ của em…”

Thích Mê thuận thế ôm lấy cô bé: “Đừng sợ, có cô Thích ở đây, bây giờ chỉ là do có một tiểu tiên nữ nghịch ngợm đang chơi đùa với chúng ta mà thôi, giống như đang chơi trò trốn tìm, cô giáo sẽ nhanh chóng tìm ra tiểu tiên nữ kia, để nó biến chúng ta trở về bộ dáng ban đầu nhé.”

Chuyện liên quan đến Quỷ Tạp Tử, giá trị SAN là chuyện không phải một đứa bé ba bốn tuổi có thể nghe hiểu được, cho nên cô chỉ có thể dùng những từ ngữ đơn giản để giải thích vấn đề khó khăn này.

“Thù Từ ngoan, có thể kể cho cô Thích nghe được không, sau khi em biến thành ông chú đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Thù Từ nghe lời, hít mũi một cái vừa khóc vừa nghẹn ngào giải thích.

Mồm miệng nói không rõ ràng kết hợp với tiếng khóc lóc khiến hai vị bên cạnh xem kịch một chữ cũng không nghe hiểu được.

Lúc đầu hình ảnh một ông chú trung niên hơn bốn mươi tuổi ôm một cô gái mới hơn hai mươi tuổi nhìn trông rất kỳ quái, hơn nữa ông chú đầu trọc còn khóc thở không ra hơi, Diệp Thạch Lục ghét bỏ nhíu mày, nhích thân mình lại gần Lão Ngụy: “Đạo lý tôi cũng đã hiểu, nhưng lão đại à, anh có cảm thấy hình tượng này… Có vẻ hơi kỳ lạ không?”

“Tưởng tượng ông ta là một đứa trẻ sẽ không thấy kỳ lạ nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-220.html.]

“À.”

Diệp Thạch Lục không tiếp tục phản đối nữa, ngồi ngay ngắn lại.

Dù nói như vậy nhưng Lão Ngụy nhìn người đàn ông trung niên mập mạp ôm chặt thiếu nữ trẻ đẹp như vậy, cũng hơi ngứa mắt.

Thích Mê cũng cảm thấy khó chịu, sau khi hỏi xong liền tranh thủ thời gian tìm lý do đẩy Diệp Thù Từ ra.

Lão Ngụy nhân cơ hội chen ngang giữa hai người: “Cô hỏi một đứa trẻ bốn tuổi cũng vô dụng, còn không bằng…”

“Còn không bằng cái gì?”

Thích Mê nhếch môi, đôi mắt màu hổ phách sáng lên.

Lão Ngụy thấy vẻ mặt tự tin của cô đại khái cũng đã đoán được:

“Cô đã hỏi ra?”

“Đương nhiên.”

Làm cô giáo của những đứa nhóc này, Thích Mê nghe những tiểu tổ tông này khóc lóc nói chuyện cũng được xem như là chuyện thường ngày, cho dù là âm đọc so với tiếng phổ thông có chút sai lệch, nhưng cô đều có thể nghe hiểu được.

Đúng như những gì Lão Ngụy quan sát, năm người kia chính là đối tượng do ý thức của Trịnh Viện Viện và bọn nhóc xuyên vào.

Người đàn ông trung niên đầu trọc là Diệp Thù Từ.

Ông lão tóc trắng là Diệp Thù Thi.

Cô bé sáu bảy tuổi là Vu Kiều Kiều.

Bà dì tóc xoăn là Trịnh Viện Viện.

Nam sinh tóc ngắn là Địch Vân Đồng nhỏ tuổi nhất.

Lúc năm người họ tiến vào nơi này đúng lúc đêm hôm khuya khoắt, năm người đều ở phòng bệnh riêng của mình, Diệp Thù Thi và Diệp Thù Từ ở cùng một phòng, rất nhanh đã có thể nhận ra thân phận của đối phương.

Hai bé muốn chạy ra cửa, thế nhưng trông thấy bên ngoài có ma quỷ mặc đồ đỏ đi tới đi lui, hai bé bị dọa trốn vào trong chăn, thẳng đến sáng thứ hai khi được ra ngoài đi vệ sinh, nghe thấy bà dì tóc xoăn kia lớn tiếng gọi tên của mình, mới nhận ra lẫn nhau từ trong đám đông.

Cũng nhân cơ hội trong giờ được đi rửa mặt, Trịnh Viện Viện giải thích đơn giản một chút những quy tắc mà cô ấy trông thấy cho những đứa trẻ, để bọn chúng có thể nhớ kỹ, cô ấy không biết sẽ phát sinh ra tình huống nào, cho nên chọn ra những điều quan trọng nói cho bọn nhỏ.

Tối nay Diệp Thù Từ bị mang đi, hoàn toàn chỉ là việc ngoài ý muốn.

Lúc con bé đang ngủ không cẩn thận xoay người ấn vào nút khẩn cấp gọi cứu trợ ở đầu giường, sau đó lập tức có hai bác sĩ mặc áo đỏ xông vào, không nói hai lời kéo cô bé đi ra ngoài.

Thích Mê thở dài, lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ lưng cô bé.

Bất kể nói thế nào, Diệp Thù Từ cũng coi như ‘Lấy thân thử nghiệm’, sau lần này cô có thể xác định chuông khẩn cấp ở đầu giường kia không thể tùy tiện ấn xuống.

Ít nhất là không nên ấn vào ban đêm.

Từ khi cô rời khỏi phòng bệnh 302 đến bây giờ đã hơn hai mươi phút, toàn bộ bệnh viện đều bao trùm một màu đen kịt, phòng khám bệnh và trực ban chăm sóc không có đèn sáng, chứng minh bây giờ có khả năng không có người.

Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng Thích Mê có lý lẽ để hoài nghi bác sĩ và y tá của bệnh viện này có phân công công việc.

Căn cứ vào thời gian làm việc, sau khi bệnh nhân tắt đèn đến trước khi bệnh nhân rời giường sẽ là bác sĩ và y tá mặc đồ đỏ đen, ngày thường chăm sóc những bệnh nhân việc sinh hoạt thường ngày có thể là bác sĩ và y tá mặc đồ xanh hồng.

Biết được lúc ban ngày, bác sĩ và y tá mặc đồ màu xanh hồng sẽ nghiêm túc canh chừng cô, nếu như muốn đi điều tra, cũng chỉ có thể nhân cơ hội vào thời điểm này.

Sau khi trấn an được cảm xúc của Diệp Thù Từ, Lão Ngụy thử hỏi thăm: “Bạn nhỏ, con còn nhớ trước khi biến thành ông chú xấu xí, con đã làm gì không? Cẩn thận nhớ lại một chút, các con hẳn là đi tới một tòa trong bệnh viện mới phải.”

Diệp Thù Từ hít mũi một cái, nhớ lại: “Bạn học Địch Vân Đồng ngã bệnh, cô giáo Trịnh đưa chúng con đi vào tìm thuốc, sau đó, sau đó con liền biến thành một ông chú xấu xí.”

“Các em không đụng vào thứ gì sao?” Thích Mê truy vấn.

Diệp Thù Từ do dự lắc đầu: “Không có.”

Ba người đều không hiểu.

Nếu như lời Diệp Thù Từ nói thật, bọn họ cái gì cũng không tiếp xúc, vì sao Quỷ Tạp Tử lại kéo bọn họ vào được? Lại còn kéo một lúc năm người?

Không nghĩ ra vấn đề cũng chỉ có thể tạm thời gác lại. Sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thích Mê tranh thủ thời gian đưa Diệp Thù Từ về phòng, Lão Ngụy và Diệp Thạch Lục thì đứng chờ ở đầu cầu thang.

“Ngoan ngoãn đi ngủ, những chuyện còn lại cứ để cho cô lo.” Sợ quấy rầy Diệp Thù Thi cùng phòng, Thích Mê thấp giọng an ủi.

Diệp Thù Từ thăm dò nhìn bên trong gian phòng tối như mực, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Cô Thích, em có thể đi theo cô được không, em rất sợ… Chị gái không nhận ra em, tất cả mọi người đều không nhận ra em, nếu như ngay cả cô Thích cũng không nhận ra em thì em biết phải làm sao bây giờ?”

Thích Mê cầm tay cô bé, dắt cô bé đến bên giường, dịu dàng nói:

“Yên tâm, chị gái của em và mọi người không nhận ra em là do tiểu tiên nữ nghịch ngợm kia đùa ác mà thôi, bây giờ cô Thích ra ngoài tìm tiểu tiên nữ kia, để cô ta huy động ma pháp biến chúng ta trở lại bình thường… Em đã quên rồi sao? Cô giáo là nữ chiến binh mà, chỉ cần cô kích hoạt sức mạnh của mình, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được cô ta.”

 

Loading...