Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 219

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:30:39
Lượt xem: 5

Kỳ quái chính là, con khỉ hoang này lại bất động, không hề mở cửa sổ ra thêm lần nữa, mà dùng bàn tay đập cửa kính liên tục.

Trong lúc hai bên giằng co, tiếng chuông gọi khẩn cấp từ căn phòng bên cạnh vang lên nhanh chóng vọng khắp cả bầu trời.

Thích Mê vừa nhảy xuống giường chuẩn bị đi qua xem xét tình hình một chút, lại nghe thấy tiếng cửa sổ ở phía sau đột ngột bị mở ra.

Con khỉ đưa tay chà xát m.á.u ở một bên miệng, sau đó nhảy vào trong phòng.

Ngay lúc Thích Mê quay người lại, nó liền bất động, không tiếp tục tiến về phía trước, chỉ ngồi xổm trên bệ cửa sổ bên tường.

Lúc này Thích Mê coi như hiểu ra, lúc cô nhìn con khỉ, nó sẽ bất động, đồng thời khi cô xoay người, con khỉ này liền sẽ hành động.

Vì để thử nghiệm suy đoán này của mình, cô cố ý quay người đi đến bên cạnh cửa, quả nhiên nghe thấy tiếng khỉ hoang hành động. Cô đột ngột quay đầu lại, con khỉ khoang ngay lập tức dừng lại, đứng ngay bên cạnh giường.

Thích Mê: “......”

Thích Mê yên lặng nắm chặt hai cây đũa trong tay, tiếp tục giằng co với con khỉ.

Ngay lúc cô suy nghĩ có nên chủ động tấn công hay không, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương.

Thông qua cửa sổ nhỏ, Thích Mê trông thấy người đàn ông trung niên với cái đầu trọc kia bị hai bác sĩ lôi ra khỏi phòng, khiêng ra cửa.

Hai nữ bác sĩ kia mặc trên mình áo blue màu đỏ như máu.

Người đàn ông đầu trọc cố gắng giãy giụa: “Các cô muốn dẫn em đi đâu?! Em không muốn ra ngoài! Em sợ lắm —— Cô Trịnh! Cô Trịnh cứu em với! Cô Trịnh — —!!!”

Giọng nói nam tính thô dày bị dọa đến hét lên, gọi đến tê tâm liệt phế nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng gì của hai vị bác sĩ này.

Bọn họ chỉ lạnh lùng máy móc nắm lấy người đàn ông, kéo ông ta đi lên phía trước.

Con ngươi của Thích Mê thít chặt.

Một tiếng gọi cô Trịnh này hoàn toàn khiến cô có thể xác định định đây là một đứa nhóc trong đám trẻ.

Không suy nghĩ nhiều, cô thử túm nắm cửa, nhưng vặn không ra nên lập tức quay đầu lại ——

Con khỉ đen mặt đầy lông lá bất thình lình xuất hiện ở trước mắt.

Nhìn ở khoảng cách gần thế này, càng cảm thấy giống mặt người.

Ánh mắt của nó hung ác, chóp mũi được dán một nhúm lông tơ để ngụy trang thành khỉ, lúc nó nhếch miệng cười một tiếng, còn có thể trông thấy hai hàng răng đỏ tươi.

Vừa rồi Thích Mê suy nghĩ nên bị tiếng kêu thảm thiết hấp dẫn mấy giây, đưa lưng về phía con khỉ này, thế là con khỉ nhân cơ hội bất tri bất giác phóng tới phía sau cô.

Trong nháy mắt, khỉ hoang gào một tiếng bỗng nhiên nhào về phía Thích Mê, hai bàn tay lạnh lẽo thô ráp hung tợn bóp lấy cổ của cô, sức lực lớn đến mức dường như muốn bẻ gãy cổ cô.

Ánh mắt Thích Mê hiện lên quyết tâm, giơ chiếc đũa tre trong tay một nhát đ.â.m vào động mạch chủ ở cổ của con khỉ hoang.

Do kích thước đũa quá nhỏ, cô phải cắn răng gia tăng sức mạnh, mang cả cây đũa đ.â.m xuyên qua cổ con khỉ.

Không thể một nhát là kết liễu được, nhưng cô vẫn nhớ được điểm yếu trí mạng của con người và động vật.

Đợi đến khi hai cánh tay con khỉ nhẹ buông ra, cô lập tức nâng chân dùng sức đạp nó qua một bên.

Con khỉ bị đau kêu rên, giống như con cá bị mắc cạn run rẩy trên sàn nhà, mỗi lần động, hai đầu đũa chặn ngang qua họng nó đã tạo thành hai cái lỗ làm m.á.u chảy ra.

Thích Mê nhìn nó, sau đó nhanh chóng đứng dậy giật lấy đôi đũa đóng gói chưa được mở ra, mở cửa sổ nhảy ra ngoài.

Lúc chạy đến đại sảnh, vừa vặn đối diện với hai bác sĩ mặc áo đỏ kia.

Tựa hồ không nghĩ tới sẽ gặp phải bệnh nhân Thích Mê này, hai bác sĩ nhìn nhau, sắc mặt lập tức hung ác nham hiểm thêm mấy phần, khép mở miệng:

“Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy tuân thủ quy tắc thứ tám.”

Giọng nói của bọn họ rất kỳ quái, mỗi chữ phát ra đều rung lên, không mang theo chút cảm tình nào.

Thật giống như... Không phải giọng nói của người.

Thích Mê vẫn còn đang nhớ lại quy tắc thứ tám thì bỗng nhiên một màn quỷ dị bất ngờ xuất hiện.

Mấy tầng lầu ban đầu vốn dĩ vắng vẻ, hành lang bỗng nhiên trở nên chen chúc, đoàn người bác sĩ mặc áo blue đỏ và y tá mặc đồng phục mày đen âm trầm đứng ở đó.

Bên trong hoàn cảnh u ám như thế này, chỉ cần liếc một cái cũng có thể khiến da đầu người ta nổ tung.

“Chị ơi, cứu em! Bọn họ muốn đưa em đi, em sợ lắm!”

Tiếng nói non nớt kết hợp với khuôn mặt mập mạp của người đàn ông trung niên vang lên, mặc dù biết đây là một trong những đứa nhóc, nhưng không thể không nói, Thích Mê vẫn hơi khó chịu.

Trước tiên cô không vội vàng tiết lộ thân phận của mình, chỉ nhàn nhạt nói câu đừng sợ.

Kẻ thù trước mặt, cô nửa phần cũng không dám thư giãn, hai con mắt một mực khóa chặt trên người hai vị bác sĩ áo đỏ trước mắt.

Rất rõ ràng, bọn họ không phải con người.

Làn da trắng bệch, quần áo đỏ tươi như máu, hai con mắt đục ngầu… Chọn ra một người cũng sẽ nhận được giải nữ chính phim kinh dị xuất sắc nhất, chứ không cần phải nói đám quỷ um tùm đứng đấy nhiều như vậy.

Trong lòng Thích Mê hơi bồn chồn.

Nếu như đối mặt với mười mấy con quái vật, ít nhiều gì cô còn có chút nắm chắc, nhưng đối với loại quỷ quái đập mãi không c.h.ế.t này, cô hơi không biết phải đối phó làm sao.

Lần trước ở trong xe buýt du lịch, nếu không có tấm bùa cứu mạng chữ nhìn như gà bới kia của Vu Kiều Kiều, chỉ sợ ngay cả một con quỷ cô cũng không đánh lại được.

Nghĩ tới đây, đầu cô nảy lên ý tưởng, bỗng nhiên nhớ đến câu nói vào lúc ban ngày của Lão Ngụy ——

Bé gái sáu bảy tuổi, không khóc, nhưng luôn cầm que gỗ vẽ thứ gì đó trên mặt đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-219.html.]

Vẽ thứ gì đó…..

Ánh mắt Thích Mê nhanh chóng di chuyển đến bãi cát đằng sau lưng bác sĩ áo đỏ, sau đó cô nhanh chóng chạy đến bãi cát ấy. Cô rẽ hết đường này đến đường khác, tìm được nơi mình muốn tìm. Nơi đó ngoại trừ xuất hiện thêm vài dấu chân thì những hình vẽ vẫn còn hoàn chỉnh.

Khuôn mặt hai vị bác sĩ áo đỏ kỳ dị nhìn chằm chằm cô.

Trong lúc hai bên giằng co, Thích Mê vuốt nhẹ cây đũa tre trong tay, mũi chân chuyển qua một góc độ phù hợp. Mặc dù dựa vào tấn công vật lý không thể g.i.ế.c c.h.ế.t con quỷ, nhưng chí ít có thể tranh thủ vài giây để cô có thể đoạt lại đứa trẻ, nếu không con tin ở trong tay địch quá lâu, không biết sẽ còn xuất hiện bao nhiêu biến cố khác.

Cô nhanh chóng liếc qua cánh tay của hai vị bác sĩ, nhân lúc hai con quỷ vẫn chưa chủ động tấn công, cô lao ra với tốc độ nhanh như chớp, lấy đũa trúc làm dao, dùng sức đ.â.m vào cánh tay của một con quỷ.

Trong nháy mắt bị đũa trúc cắm vào, cánh tay của bác sĩ áo đỏ kia lóe một cái lại nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường.

Nguyệt

Con quỷ mặc dù không sợ tấn công vật lý, nhưng hành động sẽ hơi cứng lại trong nháy mắt.

Nhân cơ hội này, Thích Mê dùng sức túm lấy người đàn ông trung niên, kéo ông ta về hướng trận pháp, sau đó lại nhanh chóng đ.â.m vào cánh tay của một con quỷ khác.

Trong chớp mắt, người đàn ông đã có thể thoát thân.

“Chạy tới bên kia mau!” Thích Mê hô to, xô đẩy người đàn ông trung niên chạy về phía bãi cát.

Sau khi bị dọa một hồi, người đàn ông miệng còn hôi sữa vừa gào khóc vừa chạy nhanh về phía khu vực nghỉ ngơi bên kia.

“Tránh những hình vẽ này, giẫm lên đất trống bên cạnh!” Tình huống khẩn cấp, Thích Mê không để ý đến giọng điệu của mình, thấp giọng dặn dò ông ta.

Người đàn ông trung niên nghe thấy, thân thể đen béo dừng lại, sau đó kìm nước mắt mà làm theo.

Bởi vì thân thể quá béo nên giữ thăng bằng không được, lúc ông ta phí sức nhón chân vô thức sinh ra khuynh hướng ngã sang một bên, may mắn thay Thích Mê kịp thời đỡ lấy ông ta, mới không phá đi trận pháp hoàn chỉnh sau cùng.

So với ông ta, động tác Thích Mê linh hoạt hơn rất nhiều, cô liên tục nhảy vào trung tâm trận pháp, sau đó trợ giúp người đàn ông trung niên đứng vững.

Giống như tìm được ý trung nhân, thời điểm người đàn ông nhảy qua bước lập tức ôm chặt Thích Mê không thả, khóc đến thảm thiết.

“Chị ơi, em sợ quá.”

“Ôi......”

Thích Mê tranh thủ thời gian đẩy ông ta ra.

Những đứa nhóc này đều quá nhỏ, cho tới bây giờ luôn không biết nặng nhẹ, trước kia bọn nhóc vẫn còn trong thân thể nhỏ bé nên không cảm thấy, hiện tại ý thức xuyên vào thân đàn ông lưng hùm vai gấu, căn cản là không biết sức lực của mình lớn đến cỡ nào. Hiện tại hai cánh tay tráng kiện này còn liều mạng ghìm lại như thế, Thích Mê cảm thấy xương cốt mình như muốn bị đập vỡ.

Dùng một tay không thành, Thích Mê chỉ có thể dùng hai cánh tay, vừa đẩy vừa trấn an: “Ngoan, đầu tiên em phải buông cô ra trước, nếu cô Thích sẽ bị em siết chết…”

Hai chữ này như niềm an ủi lớn lao đối với người đàn ông, sau hai giây, người đàn ông phản ứng lại, buông Thích Mê ra, hưng phấn nói: “Cô là cô giáo Thích?”

Thích Mê hoạt động bả vai một chút, gật đầu.

Người đàn ông trung niên như còn muốn nói gì thêm nhưng vừa hé miệng liền bị Thích Mê đưa tay che lại.

Bây giờ không phải là thời gian để dỗ nhóc con, cô duỗi ngón tay về phía người đàn ông biểu thị im lặng, ra hiệu cho ông ta không nói chuyện, sau đó quay đầu nhìn chăm chú về phía hai vị bác sĩ áo đỏ kia.

Người đàn ông ngoan ngoãn che miệng lại.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió đêm thổi qua.

Hai vị bác sĩ áo đỏ kia không hề di chuyển, chỉ đứng tại chỗ đưa lưng về phía bọn họ.

Thích Mê yên lặng nuốt nước miếng.

Nói thật, hiện tại trái tim cô vẫn còn treo trên cổ, bởi vì cô không thể xác định được trận pháp dưới chân có hiệu lực hay không, chỉ có thể ôm thái độ lấy ngựa c.h.ế.t làm ngựa sống đứng ở nơi này.

Trong khi hai bên đang giằng co, cô thoáng tiến lên một bước, đứng cản trước người đàn ông trung niên.

Vài giây sau, đầu bác sĩ sĩ áo đỏ di chuyển, chậm rãi quay lại.

Thích Mê điều chỉnh tư thế tấn công, thân thể thoáng nghiêng về phía trước, một tay siết c.h.ặ.t t.a.y cậu bé con, một tay nắm chặt hai chiếc đũa tre dễ gãy.

Chỉ thấy đầu hai vị bác sĩ áo đỏ kia xoay một góc 360 độ, như thể đã ước định từ trước, cả hai đồng loạt xoay đầu lại, càng tăng thêm vẻ kinh dị. Nhãn cầu đục ngầu màu trắng nhìn về phía trước, bọn chúng nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra khe hở màu đen kỳ quái.

Trước nụ cười như thế, nhãn cầu đục ngầu màu trắng vốn không chút tình cảm tựa hồ hiện lên tia gian xảo.

Thích Mê cắn chặt hàm răng.

Lúc này cô cảm giác tựa như mình đang rơi vào một hố sâu đầy côn trùng, không phải sợ hãi, mà là buồn nôn và khó chịu.

Cứ giằng co nửa phút như vậy, một màn quỷ dị đột nhiên xuất hiện.

Hai con quỷ kia hoàn toàn không có ý muốn tấn công, chỉ cười nham hiểm.

Một trận gió đêm thổi qua, biến hai thân ảnh màu đỏ thành làn khói, đầu tiên là chân, sau đó là thân mình, rồi đến eo. Cuối cùng trong tầm mắt, chỉ còn lại hai khuôn mặt trắng bệch với nụ cười quái dị.

Hì hì, hì hì.

Hai khuôn mặt biến mất không thấy gì nữa.

Hoàn cảnh xung quanh lại quay về trạng thái bình thường.

Bệnh viện đứng trong màn đêm cũng thay đổi thành một tòa nhà bình thường.

Thích Mê ngước mắt, từ góc độ này cô vừa vặn có thể trông thấy hai phía của đường, trong lúc bất tri bất giác, những bác sĩ mặc áo đỏ và y tá mặc đồng phục màu đen kia đều biến mất không thấy, giống như chưa từng xuất hiện qua, chỉ còn hành lang trống không.

Đám quỷ yêu này biến mất vô cùng kỳ quái, Thích Mê không dám phớt lờ, đứng vững bất động trong trung tâm trận pháp, ánh mắt cảnh giác quét bốn phía.

Cảm xúc bị cô ảnh hưởng, nhãi con trốn ở sau lưng không dám phát ra tiếng động, nhắm chặt hai con mắt.

 

Loading...