Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 218

Cập nhật lúc: 2025-03-29 01:30:15
Lượt xem: 3

Thích Mê cử động cổ tay, nghi ngờ nhìn chăm chú về phía cô y tá.

Y tá còn tưởng cô muốn hỏi chuyện liên quan đến nữ bác sĩ kia, lập tức nói tiếp: “Có phải cô muốn hỏi bác sĩ Tô không? Cô ấy mới có chút việc nên giao chìa khóa cho tôi, tôi đến đưa cô đến nhà vệ sinh bên cạnh, đi thôi.”

“À.”

Cô vốn dĩ chỉ bối rối khi ‘Y tá đột nhiên mở khóa thả cô ra ngoài’, nhưng nghe thấy ý tứ này của y tá, xem ra đêm nào cũng trong thời gian này, cô đều giống những bệnh nhân khác được ra ngoài rửa mặt và đi vệ sinh, chỉ là ngày bình thường bác sĩ Tô kia đến, hôm nay lại đổi thành cô ta.

Phòng vệ sinh ở ngay sát vách, Thích Mê đi ra ngoài hít thở mấy ngụm không khí trong lành rồi tới một gian có mùi vệ sinh.

Đại khái là do cả tầng lầu này chỉ có một mình cô là bệnh nhân tâm thần nguy hiểm trầm trọng, căn phòng vệ sinh này giống như chỉ chuẩn bị dành cho riêng cô.

Vào cửa là bồn rửa tay, trưng bày kem đánh răng màu trắng, bàn chải đánh răng cùng một số dụng cụ vệ sinh cá nhân cơ bản.

Nguyệt

Bên trong là nhà vệ sinh, bồn cầu đơn giản sạch sẽ.

Thích Mê nhìn xung quanh một lần, đưa tay cầm lấy bàn chải đánh răng.

“Hôm nay cô không đi vệ sinh sao? Dạ dày xảy ra vấn đề gì à?” Y tá lo lắng hỏi.

“Không có, chỉ là muốn rửa mặt trước mà thôi.” Thích Mê bình tĩnh bóp kem đánh răng ra.

Có vẻ dưới sự trông giữ của bệnh viện, mỗi ngày Phong Nhiên đều có thời gian đi vệ sinh nhất định.

Không còn cách nào, phải tránh cho y tá sinh nghi, cô cũng chỉ có thể rửa mặt xong rồi tiến vào nhà vệ sinh chờ đợi một hồi, đợi đến khi y tá thúc giục mới ra ngoài.

Lúc đi ra cửa, vừa vặn đụng mặt Lão Ngụy và Diệu Thạch Lục đi rửa mặt ở dưới lầu bên cạnh.

Ba người yên lặng liếc nhau một cái, rồi ai về phòng nấy.

Từ nãy tới giờ, Thích Mê chú ý tới túi quần của y tá phình lên không biết là đựng thứ gì, thừa dịp cô ta giúp mình khóa lại xích sắt, ánh mắt cô dời xuống, cuối cùng cũng thấy rõ là cái gì ——

Súng điện màu đen.

Lớn chừng bàn tay, một tay vừa vặn có thể cầm được, rất có thể chuẩn bị vì cô.

Dù sao cô cũng từng g.i.ế.c người, cho dù vị y tá này cảm thấy cô rất ngầu, nhưng vì an toàn của mình, chuẩn bị công cụ phòng thân như thế cũng không phải hiếm lạ.

Sau khi một lần nữa cài khóa lại, nữ y tá lại đi vòng quanh bốn phía kiểm tra một chút, sau đó mới tới bên cạnh cửa tắt đèn.

Căn phòng chìm vào trong bóng tối.

Nhưng bởi vì vừa vặn có ánh trăng chiếu vào nên vẫn có thể lờ mờ nhận ra khung cảnh trong phòng như cũ.

Thích Mê nằm ngửa trên giường, lấy tờ quy tắc cần biết kia ra đọc lại, dự kiến nửa tiếng sau khi phần lớn mọi người đã chìm vào giấc ngủ, cô sẽ lén lút đi ra ngoài một chuyến.

Thế nhưng cô còn chưa kịp hành động, ước chừng mới trôi qua mười phút, cô nghe thấy rõ ràng tiếng gõ cửa kính đang vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-218.html.]

Ghé mắt nhìn qua, một con khỉ toàn thân lông lá màu đen đang ngồi xổm ở phía bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt giống người của nó kề sát lên trên cửa sổ trong suốt, mặt đè chặt đến thay đổi hình dạng.

Cạch cạch, nó dùng mu bàn tay gõ cửa hai lần.

Thích Mê thu hồi ánh mắt, chăm chú đọc lại quy tắc.

[Nếu như ban đêm có khỉ hoang đến gõ cửa sổ, xin nhấn chuông khẩn cấp ở đầu giường…]

Cô quay đầu nhìn chăm chú về phía nút chuông kia, do dự có nên ấn nó hay không.

Cẩn thận đọc lại có thể nhận ra, hai quy tắc đầu liên quan đến khỉ hoang hợp lý không có mâu thuẫn với nhau, dựa theo những điều được viết bên trên, khỉ hoang không được tồn tại trong bệnh viện, nên phải tìm cách để đuổi chúng đi… Nhưng trong quy tắc cung cấp hai phương án, có chắc là đúng không?

Hoặc là… Nếu như những quy tắc này ban đầu vốn dĩ đã không đúng?

Điều gì sẽ xảy ra nếu khỉ hoang ở lại bệnh viện, mà không đuổi chúng đi?

Thích Mê càng nghĩ đầu óc càng loạn, tiếp tục lăn lộn trên giường.

Ngay lúc cô ngây người trong vài giây, khỉ hoang ngoài cửa sổ lại gõ tiếp hai tiếng cạch cạch ——

Mà lần này, cô cơ hồ có thể chắc chắn quy tắc ban đầu đề ra không hề sai.

Cửa kính dính vết m.á.u do bàn tay in lên, khỉ hoang không biết móc một thứ màu đỏ rực từ đâu ra, nhai kẽo kẹt kẽo kẹt, ăn rất ngon miệng.

Kế thừa công năng quan sát trong bóng tối trong tận thế lần trước, Thích Mê nhìn chằm chằm một hồi có thể nhận ra rõ ràng, kia là một trái tim.

Về phần nó là tim của động vật hay của con người, cô không thể phân biệt được.

Con khỉ bình thường, làm sao có thể ăn thứ này được!

Thích Mê giữ im lặng nhìn chằm chằm nó, nhìn thân hình to lớn của nó ngồi xổm trên bệ cửa lầu ba, say sưa ngon lành ăn một quả tim.

Địch không động, cô cũng sẽ không động.

Mấy phút sau, con khỉ đã ăn xong trái tim kia. Nó tựa hồ biết mình không vào được, không ngừng dùng tay đập cửa sổ, lưu lại một mảng m.á.u tươi in dấu tay vô cùng dọa người.

Thích Mê quét mắt nhìn đống xích sắt vướng bận này, quay người cầm lấy phích nước nóng ở đầu giường, mới vừa chuẩn bị móc dây kẽm từ trong đó ra thì đột nhiên nghe thấy cửa sổ phía sau bỗng chốc soạt một tiếng mở ra.

“!”

Cô nhanh chóng quay người lại.

Con khỉ hoang kia có xu thế tiến lên, mở cửa sổ lớn, giây phút ánh mắt nó chạm vào mắt Thích Mê, động tác của nó dừng lại.

Mùi m.á.u tươi nhẹ nhàng tiến đến.

Có thể là do phản xạ có điều kiện, Thích Mê trực tiếp giội ấm nước nóng về phía con khỉ hoang kia.

Nhân lúc con khỉ đóng cửa sổ, cô lập tức móc dây kẽm từ trong phích nước nóng ra, dùng vài giây để mở khóa, tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của con khỉ.

Loading...