Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 217
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:29:54
Lượt xem: 6
Nhưng lúc đó, bạn trai vẫn chưa đi ra khỏi phòng bếp.
Sau đó, Phong Nhiên mang một thùng dụng cụ cỡ nhỏ tiến vào phòng bếp dưới sự giám sát của camera.
Nghe nói lúc cảnh sát phá cửa vào, cả phòng bao trùm mùi canh thịt.
Dáng vẻ Phong Nhiên bình tĩnh, cô cố ý thay một bộ đồ sạch sẽ ngồi vào bàn, lẳng lặng nhìn nồi nước trên bàn.
...
Nghe xong chuyện Phong Nhiên đã trải qua, Thích Mê không khỏi thổn thức trong lòng.
Nhìn vị y tá này giống như fan hâm mộ sùng bái Phong Nhiên, cô cười khẩy: “Có thể hiểu được và đồng cảm thì tốt, nhưng cái gì cũng có nguyên nhân của nó, nói cho cùng tôi cũng là một tội phạm g.i.ế.c người, huống chi còn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy, thế mà cô lại cảm thấy tôi ngầu sao?”
Khi Thích Mê chăm chú nhìn cô ta, sắc mặt y tá lập tức thay đổi, sau khi do dự hai lần, cô ta mới mở miệng: “Sao cô lại hỏi thế?”
“Không có gì…” Thích Mê ngồi thẳng người, “Cô có bao giờ nghĩ rằng có nhiều phương án để giải quyết chuyện này hơn không, tôi có thể báo cảnh sát, có thể đến bệnh viện giám định thương tật để đi khởi tố bạn trai, nhưng tôi lại lựa chọn phương án ngu ngốc nhất, khiến nửa đời sau của mình phải khoác tên kẻ cặn bã này trên người, không phải rất ngu xuẩn sao?”
“Đúng vậy, lúc ấy đánh trả rất hả giận, nhưng cái giá phải trả thì thế nào?” Thích Mê lắc lắc xích sắt trên tay, cười lạnh, “Nếu như không phải bởi vì mắc chứng rối loạn tâm thần thì hiện tại có thể tôi đã chết, hoặc là bàn giao mấy chục năm cuộc đời trong nhà giam… Cho dù là hiện tại, tôi cũng đã mất đi tự do, bị bốn cái xiềng xích trói buộc, mãi mãi không còn cách nào cảm thụ thế giới này bình thường nữa, nói như vậy, cô còn cảm thấy quyết định lúc đầu của tôi là chính xác không?”
Y tá: “...”
Y tá sửng sốt, bờ môi mấp máy nửa ngày cũng không phát ra tiếng nào.
Thích Mê đau thương cười một tiếng, có lẽ là do ý thức của cô xuyên vào Phong Nhiên được một khoảng thời gian khá dài, cô lại càng có thể cảm nhận được sự cô đơn này, tựa như trái tim bị lủng một lỗ, làm cách nào cũng không thể lấp đầy được.
Hai mươi tuổi, độ tuổi đầy hoài bão, nhưng cô ấy cũng chỉ có thể vĩnh viễn ngồi trong phòng bệnh lạnh lẽo, nhìn mặt trời mọc rồi lại nhìn mặt trời lặn…
Một nạn nhân đột lốt hung thủ g.i.ế.c người, cô ấy đáng lẽ ra không nên có kết cục như vậy.
Thích Mê cụp mắt xuống, nhìn chăm chú hai bàn tay trắng nõn.
Dường như đang trò chuyện cùng y tá, nhưng lại như đang thì thào tự nói: “Nghe nói thiên sứ ghét nhất là mùi m.á.u tươi, một chút cũng không thể, tôi rất muốn nhìn xem, xem trên đầu bọn họ có phải có một vòng sáng hay không…”
Đáng tiếc.
87 chữ tội lỗi kia như gông xiềng lạnh lẽo kiên cố nhất, vĩnh viễn bao bọc quanh thân cô.
Mặc dù không chảy chung một dòng máu, nhưng những lần g.i.ế.c người trong ngày tận thế cũng đã khiến trái tim Thích Mê ngày càng cứng rắn, nửa người đều đã chui vào âm quỷ Địa Ngục, sẽ chỉ ngày càng lún sâu hơn.
Càng đáng sợ hơn chính là, cô hiểu rõ, nếu tất cả có quay trở lại, cô nhất định vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-217.html.]
Bởi vì bị những lời nói này của Thích Mê làm cho choáng váng, mấy giây sau y tá mới lấy lại được tinh thần, cô ta xấu hổ cười một tiếng, dặn dò Thích Mê tranh thủ giờ ăn cơm rồi rời khỏi phòng bệnh, không nói thêm gì nữa.
Sau khi y tá đi, Thích Mê nhìn cánh tay tinh tế sạch sẽ của Phong Nhiên, cười khổ một tiếng, dời ánh mắt.
Sau đó cô ném thuốc vào bên trong phích nước nóng như thường lệ, không đụng vào đồ ăn, nằm trở lại trên giường.
Sau một giấc ngủ bỏ qua thời gian hoạt động buổi chiều, cô ý thức được mình phải nhanh chóng tính ra tốc độ thời gian trôi qua trong kết giới, thế là lẳng lặng nằm ở trên giường nhìn trời chiều bên ngoài cửa sổ, tính toán tốc độ mặt trời lặn.
Mấy giây qua đi, cô đại khái tính ra được thời gian trôi qua trong kết giới ——
Nguyệt
Một giờ ở kết giới tương đương với 15 phút ở thế giới hiện thực.
Đây là kỹ năng mà Thích Mê đã luyện được khi chơi trốn tìm với bọn nhỏ ở nhà trẻ, dựa theo thời gian tính toán thời gian ở thế giới hiện thực, rất dễ dàng đã tính ra.
Cho nên thời gian ba tiếng nghỉ ngơi nhanh chóng đến gần.
Mới chín giờ tối, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.
Các bác sĩ và y tá trông giữ bệnh nhân ra khỏi phòng rửa mặt và đi vệ sinh.
Nhân cơ hội này, Thích Mê mở khóa dây xích chân trái và tay trái, nghiêng người đứng phía sau cửa, quan sát năm người lúc trước lão Ngụy nói với cô đi ra từ phòng nào.
Nhờ việc lầu ba là phòng bệnh dành cho bệnh nhân trầm trọng nguy hiểm, vì vậy nên rất sạch sẽ và cao, tầm nhìn của cô ở chỗ này rất tốt, ngoại trừ tầng ngay bên dưới, ba tầng còn lại ở bên cạnh cô đều có thể thấy được.
Người đàn ông đầu trọc và ông lão tóc trắng ở cùng một phòng, là căn thứ hai bên trái ở lầu hai.
Bé gái sáu bảy tuổi ở lầu một, phòng đầu tiên bên phải.
Bà dì tóc xoăn cũng ở lầu hai, phòng chính giữa lầu hai.
Còn nam sinh đang lau nước mắt thì ở sát vách bà dì tóc xoăn, bên cạnh căn phòng chính giữa lầu hai.
Phòng của Lão Ngụy và Diệp Thạch Lục ở liền nhau, hai người ra ngoài chạm mặt nhau chỉ nhìn một cái, sau đó cúi đầu không biết nói thứ gì rồi lại tách nhau ra.
Dư quang thoáng nhìn thấy một bóng dáng đang tới gần, Thích Mê lập tức lui về giường, cài lại hai đầu xích sắt.
Sau mấy lần luyện tập mở khóa, cô đã quen tay hay việc, có thể trong vài giây trở về trạng thái ban đầu.
Lúc y tá mở cửa ra, cô nửa dựa tường, giả vờ dáng vẻ như đang muốn đi ngủ.
“Cô lại buồn ngủ rồi đúng không, tôi dẫn cô qua phòng bên cạnh rửa mặt.” Y tá đi tới, dùng chìa khóa mở bốn cái khóa nhỏ trên tay chân Thích Mê.