Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:29:38
Lượt xem: 5

Nghe thấy hành lang truyền tới tiếng đẩy xe, cô ngay lập tức giấu tờ giấy này xuống dưới gối, giả vờ như ngủ say nằm trên giường.

Bởi vì y tá phụ trách tới nơi này bị Thích Mê dọa sợ, lần này họ đã đổi một người y tá mới đến đưa đơn thuốc và cơm trưa cho cô.

Trước khi mở cửa cô ta lễ phép gõ cửa một cái, thấy Thích Mê nằm nghiêng đưa lưng về phía cô ta không có phản ứng, liền lặng lẽ đẩy cửa tiến vào, cố ý khống chế tiếng bước chân, mang thuốc và đồ ăn đặt ở trên tủ đầu giường.

Lại kiểm tra phích nước nóng ở đầu giường một chút, thấy trống rỗng đành ra ngoài mang một phích nước ấm khác vào.

Cô ta đứng bên cạnh giường nhìn chằm chằm chờ Thích Mê uống thuốc một hồi, nhưng Thích Mê ‘ngủ say’ từ đầu đến cuối không có động tĩnh, y tá nhỏ giọng dặn dò cô một câu, sau đó rón rén rời đi.

Thích Mê lén lút quay đầu, nhìn thấy thân ảnh mặc đồ hồng phấn biến mất ở cửa ra vào.

Đợi đến khi tiếng bước chân biến mất, cô ngồi dậy, ánh mắt phức tạp nhìn đồ ăn đặt trên tủ đầu giường.

Vì không nhìn thấy này, trước đó cô còn không có nghĩ nhiều như vậy nhưng từ khi đọc được nó, cô không dám tùy tiện tin tưởng những người gọi là bác sĩ y tá này nữa.

Cô căn bản không đoán được bác sĩ ở nơi này bình thường đến tột cùng là mặc đồ màu xanh hay là đồ màu đỏ, y tá đến tột cùng là mặc đồ màu hồng hay là màu đen.

Ai cũng không dám tin tưởng.

Làm nhiều chưa chắc sai nhiều, làm ít chưa chắc sai ít, không làm chưa chắc đã tốt.

Nhưng có thể xác nhận được, nữ sinh tên Phong Nhiên nàyrất lợi hại, trong phòng không dán quy tắc, nhưng có thể một mình sống sót đến tận bây giờ mà không phạm phải bất kỳ quy tắc nào.

Chẳng lẽ...

Có một suy đoán lóe lên trong đầu Thích Mê, sau khi cô đẩy đồ ăn và đơn thuốc sang một bên, lại đứng dậy nhìn về phía lịch trình làm việc và nghỉ ngơi dán phía sau cửa.

Lúc y tá đưa đồ ăn tới nói rằng bây giờ là thời gian ăn cơm trưa, hoạt động tiếp theo hẳn là thời gian đi vệ sinh và nghỉ trưa.

Không phải thời gian các bệnh nhân tự do hoạt động, lẻn đi ra ngoài sẽ tự biến mình thành mục tiêu quá lớn, cô quyết định sẽ chờ đến hai giờ rưỡi chiều để ra ngoài đi dạo một chuyến.

Thích Mê cầm lấy viên thuốc, sau khi dùng tay nghiền nát cô ném nó vào bên trong phích nước nóng.

*

Không biết qua bao lâu, lúc Thích Mê tỉnh lại đã là chạng vạng tối.

Trời chiều xuyên thấu qua tấm kính cửa sổ trong gian phòng, không tiếc mang sắc đỏ cam chiếc lên toàn bộ đồ vật, khiến ngay cả xích sắt thô đen lạnh băng tựa hồ cũng dát lên mình một tầng ấm áp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-216.html.]

Giống như điều thứ hai trong quy tắc thông dụng đã nói, tốc độ thời gian trôi qua trong kết giới so với thế giới hiện thực không giống nhau, thật sự là quá nhanh.

Ước chừng là do di chứng trị liệu hai ngày trước, cô luôn luôn thích ngủ, chỉ cần ngồi ở trên giường thì hai mắt đã bắt đầu nhíu lại, lúc tỉnh lại mơ mơ màng màng, đến khi y tá tới đưa cơm tối mới tỉnh, bỏ qua cơ hội tốt tự do hoạt động vào buổi chiều.

Trông thấy đồ ăn ở đầu giường không hề nhúc nhích, y tá nhíu mày, quay đầu hỏi Thích Mê: “Cô không đói bụng sao? Tại sao cả ngày không ăn cơm?”

“Không biết có phải là do thuốc hay không mà tôi mệt rã rời, không muốn ăn.” Thích Mê vuốt vuốt huyệt Thái Dương, chậm rãi đứng dậy.

Cô vốn định thuận tay mang đồ ăn đổ ra ngoài sân sau, nhưng phải dùng miếng thép mở xích sắt trên tay, quá phiền phức, nên cứ để y nguyên như vậy.

Sau khi cô nếm qua loại thuốc trị liệu tinh thần, cô nhận ra chúng đều chứa tác dụng phụ khiến cho buồn ngủ, nên cách nói này có thể ám chỉ với y tá rằng cô đã uống thuốc rồi.

Quả nhiên, y tá không suy nghĩ nhiều, chỉ thu hồi cơm trưa lạnh ngắt lại, mang cơm tối nóng hổi bày trên tủ đầu giường.

“Là thế này, ngủ nhiều đối với bệnh tình của cô cũng có chỗ tốt, sau khi tỉnh ngủ rồi thì ăn cơm tối, nếu không thân thể sẽ xảy ra vấn đề.” Nhìn ra được, y tá mới tới không sợ cô, có vẻ đã được trao đổi với bác sĩ về cô.

Thích Mê mỉm cười với cô ta: “Làm phiền cô rồi.”

Tựa như không ngờ tới Thích Mê sẽ khách khí như vậy, nụ cười trên mặt y tá càng sâu hơn: “Không việc gì, chăm sóc cô vốn chính là trách nhiệm của chúng tôi mà, huống chi…”

“Huống chi?”

Y tá dừng lại, lén lút nhìn về hướng cửa, cố ý hạ giọng nói chuyện với cô:

“Huống chi tôi cảm thấy cô rất ngầu, dám phản kháng lại tên bạn trai thích dùng bạo lực để giải tỏa cơn tức giận với cô! Tuy thủ đoạn có hơi tàn nhẫn một chút… Nhưng chúng ta đều đã nhìn thấy, cô g.i.ế.c hắn là đúng! Loại người cặn bã súc sinh như thế nên bị giết! Nếu cô không phản kháng, người c.h.ế.t không chừng sẽ là cô!”

Nguyệt

Nghe cô y tá này chia sẻ, Thích Mê mới biết được cô gái Phong Nhiên này dũng mãnh đến thế nào.

Nghe nói mấy tháng trước, Phong Nhiên và bạn trai cãi nhau vì việc vặt, bạn trai đánh cô ấy ngã, dùng chân đạp mạnh vào đầu, thời gian ngược đãi kéo dài đến tận ba phút.

Video ghi lại này sau khi bị tung lên mạng, lập tức gây chú ý trên toàn mạng xã hội.

Nhưng điều làm cả xã hội phải nghẹn họng chính là lúc cảnh sát đến bắt tên bạn trai cuối cùng lại bắt Phong Nhiên đi.

Về sau, một video khác đã được tung lên trên web đen.

Sau năm phút Phong Nhiên ngã xuống đất bất động, tất cả mọi người tưởng rằng cô đã hôn mê thì đột nhiên cô loạng chà loạng choạng đứng lên, quay người đi vào trong bếp. Bạn trai đứng ngoài ban công hút thuốc nghe thấy âm thanh, lập tức chạy vào phòng bếp.

Một phút sau, Phong Nhiên toàn thân m.á.u me từ phòng bếp đi ra, cầm trong tay một con dao.

Loading...