Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:27:26
Lượt xem: 5

Từng vòng từng vòng, cực kỳ chắc chắn.

Để biết chiều dài của những xích sắt này, cô mang giày rồi đi xuống đất thí nghiệm thử, nhiều nhất chỉ có thể đi cách giường một mét, đừng nói ra cửa, ngay cả cửa chính của phòng bệnh cũng không chạm tới được.

Thích Mê: “...”

Biết lo lắng cũng không có ích gì, Thích Mê hít sâu một hơi, lần nữa kiềm chế tâm trạng nôn nóng, ngồi trở lại giường bệnh.

Ngửi từng đợt mùi thức ăn bay tới, cô l.i.ế.m liếm môi, không dám ăn bậy, vội vàng đẩy hộp cơm ra xa hơn một chút.

Nguyệt

Trong khi suy nghĩ, ánh mắt của cô ấy không ngừng quét qua xung quanh.

Cô nhìn và suy nghĩ, bỗng chú ý đến một tờ giấy A4 dán phía sau cánh cửa, sau đó đứng lên và cố gắng duỗi người ra để xem chữ trên đó.

Lịch làm việc hàng ngày của Bệnh viện Tâm thần Sâm Lam

Buổi sáng:

8:00 - 8:30, thức dậy.

8:30 – 9:00, rửa mặt và đi vệ sinh.

9:00 – 9:30, ăn sáng, uống thuốc.

9: 30 – 10:30, Bác sĩ kiểm tra và chẩn đoán.

10:30 - 11:30, phát thanh thể dục dụng cụ và hoạt động tự do.

Buổi trưa:

11:30 – 12:00, ăn trưa, uống thuốc.

12:00 - 12:30, đi vệ sinh.

12:30 – 14:00, nghỉ trưa.

Buổi chiều:

14:00 - 14:30, thức dậy.

14:30 - 15:30, hoạt động tự do.

15:30 - 15:30, thời gian đọc sách.

15:30 – 17:00, đi vệ sinh.

17:00 – 17:30, ăn tối, uống thuốc.

Buổi tối:

21:00 - 21:30, rửa mặt và vệ sinh cá nhân.

22:00, Tắt đèn đi ngủ.

Đôi mắt Thích Mê dừng trên dòng chữ [Bác sĩ kiểm tra và chẩn đoán]

Bên trong gian phòng mặc dù không có đồng hồ, nhưng nếu thời gian làm việc và nghỉ ngơi này áp dụng với tất cả bệnh nhân, vậy sau khi cô ăn xong bữa sáng, hoạt động tiếp theo hẳn là khám bác sĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-210.html.]

Nếu như bác sĩ đưa ra chẩn đoán tốt cho cô, như vậy cô sẽ có khả năng thoát khỏi xích sắt, thậm chí có thể ra ngoài hoạt động.

Cô nhất định phải bắt lấy cơ hội lần này.

Thích Mê trở về giường.

Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt, cô còn cố ý sắp xếp gọn gàng các món đồ vật trên tủ đầu giường, lấy giấy lau sạch vết bẩn nhỏ xíu trên mặt đất đến sáng bóng sạch sẽ, cố gắng biểu hiện như một công dân bình thường tốt đẹp, chờ bác sĩ đến.

Không biết qua bao lâu, ngay lúc Thích Mê nằm ở trên giường bắt đầu buồn ngủ thì bác sĩ gõ cửa đi vào.

Người đến là một nữ bác sĩ mặc áo blouse dài, hơi già dặn hơn các y tá trẻ, tóc cắt ngắn gọn gàng. Khác với cô y tá trẻ đã gặp trước đó, vị bác sĩ nữ này hình như không hề sợ cô, vừa bước vào cửa đã lập tức nở một nụ cười nhiệt tình với Thích Mê, bước chân hề do dự, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

Trông thấy hộp cơm còn nguyên, nét mặt cô ta hơi kinh ngạc, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

“Đừng lo lắng, gần đây cô hồi phục rất tốt, hôm nay tôi chỉ đơn giản hỏi cô một vài câu hỏi xong là cô có thể nghỉ ngơi ngay rồi.” Nữ bác sĩ nhàn nhã bắt chéo chân, cầm cuốn sổ chẩn đoán điều trị ở trong tay, lấy ra một cái bút màu xanh từ túi trước ngực.

Thích Mê gật đầu, tuy mặt ngoài không thay đổi chút nào nhưng trong lòng không khỏi mừng thầm mấy phần. Nếu bệnh tình của nữ sinh tên Phong Nhiên này thật sự có chuyển biến tốt đẹp thì đúng là một đại ân đối với cô.

Dựa theo thường lệ, sau khi nữ bác sĩ đọc qua thông tin cơ bản của Phong Nhiên, cô ta bắt đầu ngồi thẳng tiến vào vấn đề chính.

Cô ta nhìn bệnh nhân ngoan ngoãn trên giường, đầu tiên trấn an nói:

“Phong Nhiên, cô có thể coi cuộc trò chuyện lần này của chúng ta là trò chơi, tựa như trước đó ngày nào chúng ta cũng làm như thế, nghĩ đến cái gì thì lập tức nói cho tôi có được không? Cái gì cũng được.”

“Được.”

“Được, chúng ta bắt đầu.”

[Một ngày nọ, có một con thỏ hung mãnh và một con hổ gầy gò chạm mặt nhau ở cây cầu gỗ vô cùng chật hẹp, ở dưới cây cầu gỗ chính là vực thẳm, bất cẩn sẽ ngã xuống mà chết. Cô cảm thấy đến cuối cùng con vật nào có thể đi qua cầu gỗ, tới được vách núi đối diện?]

Nói xong, nữ bác sĩ nghiêm túc chăm chú nhìn cô, liên tục dặn dò thả lỏng, nghĩ đến gì đó đều có thể nói thẳng ra.

Thích Mê cúi đầu im lặng, đầu óc quay cuồng.

Cô biết câu hỏi này nhất định dùng để kiểm tra tinh thần tâm lý, kiểm tra tình trạng khôi phục của cô, nếu không cẩn thận có khả năng cô sẽ trả lời sai.

Dù sao cô cũng không nắm chắc được tình trạng tinh thần hiện tại của cô gái Phong Nhiên này.

Phản ứng đầu tiên của cô khi nghe thấy câu hỏi là con thỏ sẽ qua được cây cau à.

Con thỏ hung mãnh gặp phải con hổ gầy yếu, trên cầu gỗ chật hẹp, một thân hình khá lớn chạm mặt một thân hình nhỏ bé, động vật có thân hình khá lớn nhất định không đứng vững. Con hổ mặc dù là bá chủ rừng xanh, nhưng điều kiện thể chất nó ‘gầy yếu’, chỉ sợ thể trạng của nó không đủ để ứng phó với một con thỏ ‘hung mãnh’.

Con thỏ hung mãnh, sẽ có bao nhiêu hung mãnh?

Nếu như có thể trực tiếp cắn trúng động mạch chủ của con hổ, con hổ tuyệt đối có thể rơi xuống vực sâu ngàn cây số, thịt nát xương tan.

Mà con thỏ, hẳn là không cần tốn chút sức lực nào đã có thể qua được bên kia cầu.

Nhưng nghĩ ra đáp án như thế này thì hơi m.á.u me, Thích Mê sợ đạp trúng bãi mìn nên không dám tùy tiện trả lời.

Sau vài giây đồng hồ suy nghĩ, trong đầu cô lại nổi lên triệu chứng của Phong Nhiên: [Siêu nhận thức], [Không đồng cảm], [Thờ ơ].

Nếu là Phong Nhiên, cô ấy sẽ trả lời như thế nào…

Không, nếu là người bình thường, sẽ trả lời như thế nào?

Có thể vì thời gian cô suy nghĩ quá dài, nữ bác sĩ nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, thúc giục nói: “Phong Nhiên, dù cô nghĩ ra cái gì thì cũng có thể nói với tôi, tôi tin tưởng phản ứng đầu tiên của cô.”

 

Loading...