Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 209

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:27:10
Lượt xem: 5

Dường như nhìn ra Thích Mê không muốn uống thuốc, nữ y tá cố ý nghiêm mặt: “Phong Nhiên, cô phải ngoan ngoãn uống thuốc có biết không? Bằng không tôi sẽ đi gọi bác sĩ đến tiêm cô đó, cô biết tiêm là gì chứ? Sẽ đau lắm đấy.”

Nói xong nữ y tá còn giả bộ xoay người đi.

Thích Mê thấy có thể sẽ bị tiêm nên vội nhanh chóng nuốt mấy viên thuốc xuống, dù sao cũng không biết bọn họ sẽ tiêm thứ gì vào cơ thể mình, còn không bằng uống thuốc an toàn hơn.

Cô mở miệng ngoan ngoãn phát ra một tiếng a, báo cho nữ y tá ý biết miệng của cô đã trống không, lúc này nữ y tá mới hài lòng gật đầu và xoay người đi ra khỏi phòng: “Tôi sẽ mang đồ ăn đến cho cô sau, Phong Nhiên phải ngoan ngoãn có biết không?”

Giọng điệu dỗ trẻ con của nữ y tá khiến Thích Mê nổi da gà.

Nguyệt

Cô yên lặng nhìn theo y tá rời đi, sau khi nghe tiếng xe đẩy xa dần, cô lập tức khom lưng lấy bô nước tiểu từ dưới gầm giường ra, nằm sấp xuống giường, đè dạ dày lên mép giường rồi dùng sức đập mạnh liên tục.

Ọe -

Sau vài lần nôn, Thích Mê đã nôn ra chín viên thuốc vào trong bô nước tiểu. Cô thở phào nhẹ nhõm, rút khăn giấy ra lau khóe miệng, sau đó lấy bình nước ấm trên đầu giường đổ chút nước nóng vào trong bô nước tiểu, hòa tan những viên thuốc này.

Bởi vì nước không quá nóng, các viên thuốc tan hơi chậm, trong tình huống khẩn cấp như lúc này cô cũng không quan tâm đến sạch sẽ, vội vàng lấy tay nghiền nát từng viên một, nhanh chóng tiêu hủy chứng cứ.

Sau khi đẩy bô nước tiểu trở lại gầm giường, cô xoay người nằm trở lại trên giường, nghiêm túc suy nghĩ bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

Ngay cả bô nước tiểu cũng được để trong phòng, chứng tỏ Phong Nhiên không có cơ hội để ra khỏi phòng. Nếu tiếp tục như vậy, cô không biết phải lãng phí thời gian bao lâu trong kết giới, cô nhất định phải mau chóng thoát khỏi những xích sắt này mới có thể đi ra ngoài tìm người.

Tuy nhiên, vấn đề là phải làm thế nào cô mới có thể tự do hoạt động.

Cô không biết cô gái tên Phong Nhiên này có chứng bệnh gì, căn bản không có biện pháp hốt thuốc đúng bệnh.

Hiện tại thông tin duy nhất mà cô có được là thái độ sợ hãi của nữ y tá đối với Phong Nhiên, cô đoán rằng có lẽ Phong Nhiên là một tên tội phạm nguy hiểm.

Ngoài ra, không còn thông tin hữu ích nào khác. Cô đắn đo suy nghĩ mãi, chỉ có thể tìm cách lấy thông tin từ một ít lời nói trong miệng nữ y tá khi cô ấy mang đồ ăn tới nên đành yên lặng nằm trên giường chờ đợi.

Hơn mười phút sau, nữ y tá vừa rồi đẩy xe vào.

Thấy Thích Mê nằm trên giường ngoan ngoãn, nữ y tá mới dám mạnh dạn hơn, đẩy chiếc xe đến bên giường, lấy một hộp cơm hộp và đũa đặt ở đầu giường.

Ánh mắt thoáng nhìn chợt phát hiện bô tiểu dưới giường đã đầy, cô ấy khom lưng kéo nó ra, có vẻ như tò mò về lượng chất lỏng bên trong, cô ấy liếc nhìn Thích Mê với biểu cảm phức tạp rồi mang theo bô nước tiểu đi.

Thích Mê lập tức ngồi dậy, kéo chiếc xe nhỏ bên cạnh lại gần.

Lúc nãy cô chú ý thấy nữ y tá đang nhìn vào danh sách trên xe đẩy để chuẩn bị thuốc cho cô, trên đó không chừng sẽ có ghi chép chẩn đoán của Phong Nhiên.

Thật đúng như thế, sau khi lật qua vài trang, thông tin của Phong Nhiên đã xuất hiện.

[Tên: Phong Nhiên, Giới tính: Nữ, Tuổi: 20, Phòng bệnh: 302

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-209.html.]

Triệu chứng: Tự ý thức mạnh mẽ về bản thân, thiếu sự đồng cảm, thờ ơ về cảm xúc, v.v.

Kết quả chẩn đoán: Nghi ngờ rối loạn nhân cách chống đối xã hội.

Mức độ nguy hiểm: cao

Ý kiến điều trị:......]

Thích Mê vội vàng xem qua ý kiến trị liệu, sau đó để lại những danh sách trị liệu này vào xe đẩy, nhẹ nhàng đẩy xe qua một bên, làm bộ như không có gì xảy ra và nằm trở lại giường.

Cô biết rằng nữ y tá sợ cô, vì vậy cố ý giả bộ ngoan ngoãn để có thể tìm cơ hội nói chuyện với nữ y tá.

Cô y tá đẩy cửa đi vào, vừa mới cúi người xuống - -

“Cảm ơn chị y tá.” Thích Mê mỉm cười, cố gắng thể hiện vẻ mặt vô hại nhất có thể.

Có vẻ như nữ y tá không nghĩ tới cô gái trên giường lại nói một câu như vậy, cô ấy đặt bô nước tiểu trở lại gầm giường rồi nhảy dựng lên như lò xo. Loảng xoảng một tiếng, bởi vì biên độ động tác quá lớn nên cô ấy đã va vào xe đẩy, làm cho xe đẩy nhỏ bên cạnh va chạm vào tường.

Thích Mê giật mình, cô nhìn thấy nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt của nữ y tá.

Không phải chứ, chờ đã.

Vị Phong Nhiên này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào, sao lại có thể khiến người ta sợ đến vậy?

Thích Mê suy nghĩ một chút, vẫn mỉm cười: “Chị y tá, sao chị lại sợ tôi như vậy?”

Giả vờ như không biết chuyện gì cô chỉ muốn đơn giản hỏi thăm, nhưng nụ cười của cô trong mắt nữ y tá lại giống như sự dịu dàng cuối cùng của bệnh nhân tâm thần trước khi g.i.ế.c người, mang theo đầy nguy hiểm.

“Tôi không sợ cô đâu, Phong Nhiên, cô rất ngoan sao tôi lại sợ cô được chứ? Cô ngoan ngoãn ăn cơm đi, tôi còn có việc phải đi trước.” Nữ y tá dùng giọng điệu nhẹ nhàng trấn an cô, nhưng cả giọng nói và động tác đều rất nhanh, lúc nói xong những lời này, cô ấy đã đẩy xe lao ra khỏi phòng bệnh.

Rầm một tiếng, cửa phòng bệnh lại bị khóa.

Thích Mê hoàn toàn bối rối.

Xong rồi - - xong rồi - - xong rồi! Tình huống không ổn rồi!

Nếu y tá tiếp tục giữ thái độ này với cô, cô căn bản sẽ không có cơ hội ra ngoài!

Thích Mê lại thử kéo dây xích trên cổ tay mình, đầu dây thép được hàn chặt vào giường bệnh, có lẽ là sợ cô phát bệnh có thể mang theo giường chạy, thậm chí cả bốn góc của giường bệnh đều được đóng đinh và cố định vào mặt đất.

 

Loading...