Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 205

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:00:24
Lượt xem: 4

Tầm mắt dời lên phía trên, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, Thích Mê mở to hai mắt.

"Mới vài năm không gặp, con nhóc nhà cô vậy mà lại khó mời đến như vậy, thế nào cũng muốn để tôi tự mình tới cửa mới có thể mời được cô?"

Người đàn ông để tóc húi cua, trên mặt có một vết sẹo rất dễ thấy, lúc không cười liền làm cho người ta có cảm giác như hung thần ác sát, nhưng khi cười lên giống như bây giờ lại có thể nặn ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, thoáng cái liền tăng thêm sự thân thiện.

Thích Mê hoảng hốt, trên mặt dần dần nở nụ cười vui mừng: "Lão Ngụy?!”

Lão Ngụy trêu ghẹo: "Đúng là tôi đây.”

Cũng giống như cô, Lão Ngụy cũng là một người chơi tận thế.

Thích Mê mười chín tuổi khi tiến vào trò chơi tận thế đã quen biết Lão Ngụy, khi đó cô vẫn còn là một người mới, cái gì cũng không hiểu, không ít lần gây ra rất nhiều phiền toái cho Lão Ngụy, Lão Ngụy lại là một người ngoài miệng d.a.o găm nhưng trong tâm thì lại như đậu hủ, ngoài miệng nói sẽ mặc kệ cô, nhưng mỗi lần cô gặp phải khó

khăn Lão Ngụy luôn đứng ra che chở cho cô.

Nguyệt

Lão Ngụy xem như là một nửa sư phụ của Thích Mê, bình thường bản lĩnh chiến đấu của cô đều là học được từ chỗ của anh ấy.

Thích Mê còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng gặp lại người quen cũ, thì thấy lão Ngụy đột nhiên đ.ấ.m sang một cú, trong nháy mắt kéo cô ra từ trong suy nghĩ, lập tức nghiêng người né tránh.

Lão Ngụy có lẽ là đang cố ý thử quyền cước của cô, không hề dùng kỹ năng, chỉ ra tay không ra chiêu.

Ngay từ đầu Thích Mê còn có thể hoàn hảo tiếp được mấy chiêu với anh ấy, mắt thấy Lão Ngụy ra chiêu càng lúc càng nhanh, cô không tiếp được chiêu chỉ có thể tránh né.

Cô vừa giơ tay trái lên để ngăn cản, lập tức đã bị ánh mắt sắc bén của Lão Ngụy phát hiện ra manh mối, nắm chặt lấy cổ tay trái của cô.

Lúc lão Ngụy đang muốn kéo ống tay áo của cô ra, Thích Mê lập tức xoay người huých lấy khuỷu tay, thoát khỏi trói buộc.

Cô nhảy qua một bên, cố ý kéo dài ống tay áo bên trái, giấu cả bàn tay ở bên trong.

Lão Ngụy nhìn cô chằm chằm hai giây, thấy cô cụp mắt xuống giống như đang tránh đề cập đến đề tài này, liền thức thời không hỏi đến, chỉ cười nói: "Nhóc con, có phải vẫn luôn lười biếng hay không, sao ngay đánh đ.ấ.m cũng trở nên xa lạ như vậy?"

Thích Mê kéo khóe miệng, không nói gì.

Lúc này, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.

Diệp Thạch Lục mang theo ba đứa nhỏ đứng ở một bên nhìn đến sợ hãi than không thôi, Bành Di Thần càng là nhịn không được cảm thán một câu: "Cô Thích thật là lợi hại, hoá ra cô Thích thật là một nữ chiến sĩ nha!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-205.html.]

Lời nói ngây thơ đáng yêu của mấy đứa trẻ hòa tan đi chút ít bầu không khí xấu hổ này, Thích Mê cùng với Lão Ngụy nhìn nhau cười một cái, hai người đều rất ăn ý không đề cập đến chuyện vừa rồi.

Lão Ngụy nhìn ba đứa nhỏ này, không thể tin được mà trừng mắt nhìn cô: "Con nhóc nhà cô thật là lợi hại, đã không tìm được bạn trai thì thôi, mà vừa tìm đã tìm được một người có thể một năm sinh ba đứa, thân thể em rể của tôi bây giờ vẫn còn rất tốt chứ?"

“?”

Thích Mê thẫn thờ vài giây, sau khi phục hồi tinh thần thì khẽ chậc một tiếng: "Lão Ngụy, anh lại không đứng đắn nữa rồi. Bọn nhóc này đều là học sinh của tôi, anh nói bậy bạ gì vậy.”

“Học sinh à?" Lão Ngụy như bừng tỉnh ngộ ra.

Anh ấy rất hiểu Thích Mê, biết cô sẽ không rời đi một cách khó hiểu, lại càng không trở về mà không có lý do, vì vậy hỏi, "Xem ra lần này cô đã vô tình bị kéo vào đây?"

“Ừ." Thích Mê lấy điện thoại di động ra, mở ảnh ra đưa cho Lão Ngụy, “Còn có hai đồng nghiệp và mấy đứa học sinh của tôi cũng bị đưa vào, chỉ là hiện tại bọn họ đã bị lạc mất.”

Lão Ngụy dùng tay lướt vài cái, trả lại điện thoại di động: "Yên tâm, việc này Tiểu Diệp đã nói với tôi rồi, tôi đã bảo những nhân viên tinh lọc sơ cấp ở bên ngoài chú ý nhiều hơn.”

“Ừm, cảm ơn.”

Nói tới đây, Lão Ngụy trở về vấn đề chính, lại ném cành ô liu về phía Thích Mê: "Nhưng mà việc này vẫn phải do chính cô để ý, dù sao những nhân viên tinh lọc kia không thân cũng chẳng quen biết những người này, sẽ không ra sức giúp cô tìm người... Phương pháp tốt nhất vẫn là cô trở thành nhân viên tinh lọc, như vậy có thể tự mình đi ra ngoài tìm bọn họ.”

Diệp Thạch Lục đã ba lần đến mời Thích Mê, cộng thêm lão Ngụy tự mình đứng ra thuyết phục, nếu Thích Mê còn từ chối họ, thì thật sự là không biết tốt xấu.

Nhưng cô ấy vẫn có một câu hỏi: “Lão Ngụy, tôi không hiểu, tại sao anh lại muốn tôi trở thành nhân viên tinh lọc? Đây có phải là nhiệm vụ cần thiết của thế giới này không?”

“Có thể coi như vậy…” Lão Ngụy liếc mắt nhìn Diệp Thạch Lục, kéo Thích Mê

đi sang một bên, “Tôi đến đây được một thời gian rồi, đã khá hiểu rõ phương pháp để vượt qua thế giới tận thế này, đó chính là tìm ra nguồn gốc ô nhiễm - Phù Thủy.”

“Phù Thủy?”

“Đúng, đó là một cái tên đại diện cho nguồn ô nhiễm dữ liệu, bên trong khu vực

bị thanh lọc của kết giới Quỷ Tạp Tử, tôi phát hiện ra một số manh mối liên quan đến Phù Thủy, nhưng không nhiều, chỉ biết rằng đó là một người đàn ông, còn chiều cao, ngoại hình và những thông tin khác thì chưa rõ.” Lão Ngụy nói thêm, “Tôi biết nhất định cô muốn rời đi càng sớm càng tốt khi vô tình bước vào trò chơi, vì vậy trở thành nhân viên tinh lọc là lựa chọn duy nhất của cô.”

Anh ấy quay đầu liếc Diệp Thạch Lục, tiếp tục nói với Thích Mê: "Trong thế giới này, chức vị của nhân viên tinh lọc vô cùng quan trọng, nếu không vượt qua vài lần kiểm tra thì cô sẽ không bao giờ trở thành nhân viên tinh lọc được đâu. Tuy nhiên, nếu có lời giới thiệu từ một nhân viên tinh lọc cao cấp, cô sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

 

Loading...