Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 202
Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:59:30
Lượt xem: 4
Một tờ giấy trên bàn làm việc có phân loại cụ thể các vật phẩm lớn nhỏ.
Đồ vật nhỏ là chỉ những món đồ có kích thước nhỏ mà hoàn toàn không có liên quan đến bất kỳ mạch điện nào, có thể hoàn toàn chỉ dựa vào vật lý và cơ học để sửa chữa chúng, tương tự như vật trang trí hình con thỏ nhỏ vừa rồi, hoặc là con rối gỗ rubik các loại.
Những món đồ vật vừa thì sẽ liên quan đến các mạch điện nhỏ phức tạp hơn một chút, có xe đồ chơi điều khiển từ xa, búp bê biết hát các loại.
Đồ vật lớn chính là những món đồ điện gia dụng loại nhỏ, d.a.o cạo râu chạy bằng điện, máy sưởi tay và ấm đun nước điện......
Đồ vật siêu lớn là những món đồ điện gia dụng cỡ lớn như TV, máy giặt v. v.
Thích Mê đi một vòng trong cửa hàng, vẫn quyết định chọn sửa chữa những món đồ lớn có nhiều tiền.
Nhưng mà khi cô vừa đứng ở khu vực những món đồ điện gia dụng cỡ lớn, lập tức đã nghe thấy giọng nói của ông chú: "Cô gái nhỏ à, cô có muốn tìm thứ gì đó rẻ hơn một chút để sửa chữa hay không? Nếu như cô làm hỏng một trong những cái đó, vậy thì tiền bồi thường chính là hơn một ngàn tệ lận đó.”
“Không có việc gì, tôi có thể làm được." Thích Mê cũng không thèm ngẩng đầu đã trả lời ông chú, nâng màn hình LCD đặt ở trên bàn làm việc phía bên kia.
Ông chú vừa nhìn thấy như vậy đã lập tức run rẩy, bồi thường tiền ngược lại chỉ là chuyện nhỏ, nếu như đập nát cái biển hiệu chiêu bài "Sửa cực tốt" của ông ta vậy thì có thể không phải là chuyện vui nữa rồi.
Ông ta ngay cả đồ trong tay cũng không kịp bỏ xuống, đã vội vàng chạy tới khuyên nhủ cô: "Cô gái à, cô cũng đừng nhìn thấy sửa mấy món đồ vật lớn này được nhiều tiền, thật ra cũng rất là khó sửa, vẫn nên giao cho tôi đi, cô đi kiếm mấy món đồ vật nhỏ kia, vừa làm nhanh cũng có thể kiếm được không ít tiền.”
Nguyệt
“Không sao đâu ông chủ, tôi thật sự có thể làm được." Thích Mê cười cười, xoay người đi lấy hộp dụng cụ.
Ông chú nói thầm trong lòng cô có thể, nhưng mà tôi không thể nha, lại đuổi theo: "Vậy nếu như cô sửa hỏng thì sao đây, đem bảng hiệu của nhà tôi đập nát thì làm sao bây giờ?"
Thích Mê dừng lại động tác, nghiêm túc nói: "Như vậy đi, nếu như tôi không sửa được nó, tôi sẽ đứng ở cửa tuyên truyền, nói màn hình LCD này là do tôi sửa hỏng, không liên quan gì đến cửa hàng này và ông chủ, có được không?"
“Đây chính là cô nói đấy nhé!”
“Đúng, là tôi nói.”
Thích Mê ngồi trở lại vị trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-202.html.]
Nói đến nước này rồi, ông chú cũng không tiện nói thêm cái gì nữa. Nhìn bộ dáng như đã tính toán trước của cô, ông ta còn rất muốn nhìn xem cô gái nhỏ này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, vì thế ông ta đưa tay ra phía sau, công việc trên tay cũng không vội làm, đứng ở bên cạnh nhìn cô.
Thích Mê cầm lấy tua vít, lập tức tập trung vào trạng thái làm việc quên mình, không quan trọng bên cạnh có ai nhìn hay không, động tác rất linh hoạt mở nắp sau của màn hình tinh thể lỏng, vừa nhìn lướt qua đã tìm được chỗ bị hỏng, tiếp theo lập tức cầm lấy máy hàn thiếc để tiến hành sửa chữa.
Ngay từ đầu biểu tình trên mặt của ông chú vẫn là sự khinh thường, nhưng qua một phút đồng hồ... Lại qua thêm năm phút đồng hồ...... Ông ta thấy Thích Mê nhanh nhẹn sửa lại chỗ bị hư hỏng, còn năm lần bảy lượt che chỗ hở ở phía sau kín kẽ, nhất thời trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc.
Thích Mê mở công tắc, màn hình tinh thể lỏng vốn đã hư hỏng ngay cả máy cũng không mở được lập tức hiện lên hình ảnh rất rõ ràng.
Ông chú khiếp sợ, lấy kinh nghiệm sửa chữa nhiều năm của ông ta cũng không thể chỉ dùng mười phút đã sửa chữa xong một cái màn hình tinh thể lỏng như thế, không nghĩ tới cô gái này vừa ra tay... Thật đúng là một người tài giỏi lại không hề khoe khoang!
Thích Mê liếc mắt nhìn vẻ mặt của ông chú liền biết ông chú này đã bị cô thuyết phục. Cô đặt màn hình tinh thể lỏng đã sửa xong về khu vực đã sửa chữa, chuẩn bị chọn một cái máy giặt bị hỏng.
Lúc này, ông chú đột nhiên chặn đường cô: "Cô gái, cô biết sửa đồng hồ không?"
Cô sửng sốt: "Không biết, chưa từng sửa qua.”
“Hay là cô lại đây thử xem một chút?" Ông chú vẫy vẫy tay với cô, dẫn cô đến trước quầy.
Theo trí nhớ của ông chú, chiếc đồng hồ này là món đồ một ông cụ già đã đưa tới sửa từ hai tháng trước, là tín vật đính ước của ông ấy và người bạn già của mình. Chiếc đồng hồ này đã bị hỏng từ rất lâu rồi, một khoảng thời gian trước trong khi ông cụ quét dọn nhà cửa lại tìm ra nó, muốn mang nó đi sửa chữa lại một chút, để vào ngày kỷ niệm ngày cưới của bọn họ, sẽ đeo chiếc đồng hồ đã sửa xong lên trên tay người bạn già của ông ấy.
Ông cụ đã hỏi từng cửa hàng sửa chữa ở căn cứ này, cuối cùng chỉ có ông chú sau khi nghe được chuyện xưa của ông ấy, mới đáp ứng giúp ông cụ sửa chữa chiếc đồng hồ.
Thế nhưng ông chú lại đánh giá quá cao năng lực của mình, cái đồng hồ này bị hư hỏng rất nặng, có nhiều chỗ còn bị rỉ sét, lấy năng lực của ông ấy mà nói căn bản không thể nào sửa được. Mặc dù mỗi ngày lúc rảnh rỗi ông ấy đều lấy chiếc đồng hồ này ra để sửa chữa, nhưng đến tận bây giờ cũng không có chút tiến triển gì.
Ông chú không muốn làm cho ông cụ phải thất vọng, dù sao ông ta cũng không sửa được, thấy Thích Mê có chút thiên phú sửa chữa nên muốn cho cô làm thử xem.
Thích Mê cẩn thận nâng chiếc đồng hồ lên, tỉ mỉ quan sát.
Một chiếc đồng hồ cũ trông rất bình thường, hơn phân nửa mặt đồng hồ đều đã bị rỉ sét, dây đeo cũng mài mòn không ít, để sửa lại quả thực không hề dễ dàng.