Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 201
Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:59:13
Lượt xem: 2
“Tôi không có hứng thú với việc trở thành anh hùng, được chưa?”
Thích Mê thật sự lười lãng phí miệng lưỡi ở chỗ này cùng anh ta, lập tức nhanh chóng làm động tác giả, vòng qua phía sau Diệp Thạch Lục đoạt lại cặp sách của ba đứa nhỏ.
Diệp Thạch Lục vốn đã kinh ngạc với năng lực của Thích Mê, hiện tại phát hiện thân thủ của cô cũng tốt như vậy, càng ra sức khuyên bảo: "Tôi thi năm lần mới thi đậu làm nhân viên tinh lọc, cô rõ ràng có thiên phú mạnh như vậy, tại sao không thể chiến đấu vì bảo vệ cuộc sống của con người chúng ta chứ?!"
Nghe được câu nhận xét trẻ con ngốc nghếch này của anh ta, Thích Mê không khỏi cười khẽ một tiếng: "Có dùng đến đạo đức cũng vô dụng thôi, tôi không có ý thức giác ngộ cao giống như anh!"
Nhìn bóng lưng của cô dần dần đi xa, Diệp Thạch Lục nghĩ đến cố gắng làm ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống, la lớn: "Không phải cô không có tiền đóng phí trị liệu hay sao! Tiền lương của nhân viên tinh lọc rất là cao đó nha!”
“…”
Thích Mê không ngờ trong vòng một giờ đồng hồ cô lại có thể trải qua hai lần mất mặt với xã hội như vậy, nhìn mọi người xung quanh đều ném ánh mắt khác thường về phía cô, cô dừng lại bước chân, quay đầu mỉm cười với Diệp Thạch Lục.
Diệp Thạch Lục tưởng cô hồi tâm chuyển ý, vui vẻ chạy tới.
Kết quả vừa mới chạy được một nửa, thì chợt nghe thấy cô sâu kín mở miệng: "Tên c.h.ế.t tiệt, chỉ cần anh nói thêm một câu nữa, có tin là tôi sẽ đánh c.h.ế.t anh hay không?"
Diệp Thạch Lục vội vàng dừng xe lại: "Sao vậy?”
Trong khoảng thời gian anh ta sững sờ tại chỗ hoài nghi có phải là mình đang nghe lầm hay không, Thích Mê đã mang theo ba đứa nhỏ biến mất ở trong làn xe cộ đông đúc.
*
Không lâu sau đó, Thích Mê dừng lại trước cửa của một cửa hàng sửa chữa.
Phía trước cửa tiệm dán một tờ thông báo tuyển dụng rất bắt mắt.
[Cửa hàng sửa chữa ‘Sửa cực tốt’ đang cần tuyển dụng!
Chúng tôi đang cần tuyển dụng một thợ sửa chữa có tay nghề cao, tính phí theo món đồ sửa chữa.
Nguyệt
Đồ vật nhỏ 5 tệ, đồ vật vừa 20 tệ, đồ vật lớn 50 tệ, đồ vật siêu lớn 200 tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-201.html.]
Thanh toán trong ngày, giá cả tốt vượt trội!]
Mặc dù bên trên tờ thông báo không viết rõ những món đồ vật lớn nhỏ này cụ thể là thứ gì, nhưng mà Thích Mê vẫn rất có lòng tin đối với phương diện sửa chữa của mình.
Hơn nữa cửa hàng này tính tiền luôn trong ngày hôm đó, cảm giác rất đáng tin cậy.
Cô gõ cửa, mở một khe cửa nhỏ ra thăm dò: “Xin hỏi bây giờ ở đây có còn tuyển thợ sửa chữa nữa không ạ?”
Ông chú ngồi trước quầy có lẽ là đang sửa chữa một món đồ vật dụng tinh xảo nào đó, trên mắt đeo một cái kính lúp, nghe thấy âm thanh ông ta ngẩng đầu lên, sau khi đánh giá Thích Mê và ba đứa trẻ từ trên xuống dưới, nhướng mày: "Cô muốn ứng tuyển à?"
“Đúng vậy, tay nghề sửa chữa đồ của tôi cũng rất tốt." Thích Mê thuận thế đẩy cửa ra, dắt ba đứa nhỏ đi vào.
“Mấy người chờ một chút! Đứng đó đừng nhúc nhích!”
Ông chú vội vàng giơ tay ra ngăn lại, sau đó thả chiếc kính lúp trên tay xuống, lại nhìn kỹ bọn họ thêm một lần nữa. Ông ta nhìn trái nhìn phải, nhìn kiểu gì cũng nhìn không ra cô gái nhỏ này là một người thợ sửa chữa đồ vật, huống chi cô còn mang theo ba đứa nhỏ, đồ ở nơi này toàn bộ đều là đồ vật mà mọi người đưa tới để sửa chữa, nếu làm hỏng còn phải bị đền tiền.
Nhìn thấy Thích Mê mặt mày cong cong nhìn mình, ông chú cũng không tiện trực tiếp làm mất mặt mũi của cô, sau khi hắng giọng, ông ta từ trên bàn tìm ra một món đồ vật trang trí hình con thỏ bị hỏng mất một bên tai, đưa cho cô: "Như vậy đi cô gái, cô cũng đừng trách tôi mắt mờ không nhận ra người, cô thử xem có thể sửa chữa được món đồ vật nhỏ này hay không đi, nếu có thể sửa được nó, vậy thì cô có thể ở lại đây làm việc, nhưng nếu ngay cả cái này cô cũng không sửa được, vậy thì cô vẫn nên ra cửa quẹo phải, đi thong thả không tiễn nhé.”
“Được thôi!" Thích Mê đồng ý, sau khi nhận món đồ vật trang trí hình con thỏ thì ngay lập tức cầm lấy hộp đồ dụng cụ nhỏ ngồi xổm ở trước cửa sửa chữa nó.
Đây đúng là món đồ vật được sửa chữa đơn giản nhất, con thỏ này làm bằng gốm sứ bị gãy một bên tai, sau khi dùng keo dán chặt cái tai này lại rồi đi hong khô, kết quả món đồ vật sửa xong cũng không tồi cho lắm.
Dưới sự giúp đỡ của năng lực đặc thù, Thích Mê không chỉ tái tạo lại được cái tai gãy chỉ trong vài phút, hơn nữa còn làm kín kẽ đến mức không nhìn ra được một điểm xấu nào, giống y hệt như món đồ lúc mới mua.
Ông chú tiếp nhận lại món đồ vật, cầm trong tay dùng kính lúp quan sát qua lại, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn xác, so với tay nghề sửa chữa của tôi còn tốt hơn rất nhiều, không tồi không tồi, cô gái nhỏ, cô có thể lưu lại đây làm việc, nhưng có mấy lời tôi phải dặn dò cô, mấy đứa nhỏ mà cô mang theo cô nên trông chừng bọn chúng cho thật kỹ, nếu như..."
“Ông yên tâm tôi đã biết, mấy đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không
đụng chạm đồ vật lung tung." Nói xong Thích Mê lập tức nháy mắt với bọn nhỏ, ba đứa nhỏ lập tức ngầm hiểu gật đầu, cam đoan sẽ không đụng chạm lung tung.
Ông chú ừ một tiếng, giơ ngón tay chỉ lên một cái bàn trống ở bên cạnh tường, ý bảo Thích Mê qua bên kia làm việc, suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Mấy đứa nhỏ có thể qua bên chiếc sô pha kia để ngồi chờ, nhớ kỹ là không được đụng chạm lung tung đấy nhé.”
Thích Mê cảm ơn, mang theo bọn nhỏ đi qua bên chiếc ghế sô pha, sau khi an bài thỏa đáng cho bọn nhóc, cô mới trở lại khu vực làm việc.