Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:45:22
Lượt xem: 4

“Ừm, đã làm phiền cô rồi." Thích Mê lễ phép mỉm cười.

Sau khi y tá thu dọn đồ đạc rời đi, Thích Mê lập tức thả người nằm trở lại trên giường.

Giường xếp rung động phát ra âm thanh cót két, giống như chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể tan rã.

Sau khi ý thức được dần dần khôi phục, cảm giác đau đớn đã lâu không thấy rốt cuộc cũng trở nên vô cùng mãnh liệt, cơn đau nhức truyền khắp cơ thể cô giống như một luồng điện giật chạy thẳng từ trên xuống dưới, truyền đến tận các dây thần kinh trong cơ thể, khiến cô cảm thấy từ đầu cho đến chân không có chỗ nào không đau nhức.

Nguyệt

Cô đau đớn rên rỉ vài tiếng, tìm một tư thế coi như thoải mái nằm cuộn mình trên giường, bảo trì trạng thái bất động.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh giống như bị một vật nặng đập vào, phát ra một tiếng vang rất lớn.

Một bên cánh cửa phòng bệnh nằm dựa vào hành lang vốn là do các tấm kim loại được hàn gắn ở trên cánh cửa gỗ, bất thình lình bị đập vào một cái như vậy, giống như có pháo nổ ở bên tai, trong nháy mắt đã làm cho trái tim của Thích Mê nhảy lên thật cao.

Cô dừng lại, giãy giụa thò đầu ra, xuyên thấu qua ô cửa sổ nhỏ nằm trên cánh cửa chỉ có thể nhìn thấy con đường hành lang trống trải ở bên ngoài.

Một không gian vô cùng yên lặng.

Cơ thể của Thích Mê vốn đã cảm thấy khó chịu, không có ý định muốn đứng dậy, vừa mới nhắm mắt lại một lần nữa... thì cốp một tiếng, lại có thứ gì đó đập vào cánh cửa phòng bệnh.

Ước chừng là bị quấy rầy bởi âm thanh này, ba đứa nhóc đang nằm ngủ trên giường rầm rì trở mình.

Thích Mê nhìn bọn chúng, sau đó chống tay trên giường chậm rãi ngồi dậy, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng dùng hết toàn bộ sức lực từ giường đi ra tới cạnh cửa.

Cô ghé sát mặt vào ô cửa sổ nhỏ, nhìn thấy tên đầu sỏ gây ra tiếng đập cửa cồm cộp ban nãy- - Tống Xuân.

Lúc này, Tống Xuân đang nhét một quả táo căng phồng bên trong miệng, đem phần lõi táo còn thừa nhắm thẳng vào cửa phòng bệnh 101 mà ném, thấy Thích Mê đi ra cũng không thèm thu tay lại, cốp một tiếng lại ném lõi táo thứ ba lên trên cánh cửa.

Cô ta cười hì hì lau tay, nhét khuôn mặt của mình vào trong ô cửa sổ nhỏ bằng bàn tay.

Thích Mê vốn đã hơi khó chịu với những lời nói của Tống Xuân lúc trước, hiện tại cả người đang đau nhức không chịu nổi, còn bị cô ta ném mấy quả táo làm phiền, giọng điệu của cô đương nhiên không mấy thiện cảm: "Cô muốn làm gì vậy?"

"Tôi nghe nói giá trị SAN của cô đã khôi phục đến 40, vậy là cô sắp phải đi lên phòng bệnh ở lầu trên để tiếp tục điều trị phải không?"

“Đúng vậy.”

Hai gian phòng bệnh này chỉ cách nhau một cái hành lang, những lời y tá nói lúc nãy bị Tống Xuân nghe thấy cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, Thích Mê tùy ý qua loa trả lời lại một tiếng sau đó lập tức xoay người.

"Vậy đêm nay cô phải nghỉ ngơi cho thật tốt đấy nhé, cho dù có nghe thấy âm thanh cộc cộc cộc gì đó cũng không cần phải sợ hãi nha~"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-194.html.]

“…”

Loại giọng điệu quái gở này làm cho lòng Thích Mê cảm thấy khó chịu, cô vừa xoay người muốn nói Tống Xuân câm miệng lại, vừa mới ngẩng đầu lên, đã thấy một khuôn mặt biến hình vặn vẹo đột nhiên xuất hiện ở trên ô cửa sổ nhỏ của phòng bệnh 101!

Bởi vì cô ta dùng sức dán mặt mình lên đó nên các đường nét trên khuôn mặt của Tống Xuân đều không còn ở vị trí ban đầu nữa, mà bị tấm thủy tinh trong suốt trên ô cửa sổ ép tới vô cùng quái dị.

Thích Mê cắn chặt hàm răng sau, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng thét chói tai, nhưng đôi mắt mở to của cô vẫn lộ ra vẻ sợ hãi.

Hì hì hì, hì hì hì......

Tống Xuân cười quái dị.

Trên hành lang thậm chí cả trong căn phòng đều tràn ngập loại âm thanh quỷ dị này.

Thích Mê khẽ nhíu mày, nhanh chóng quay trở lại bên cạnh cánh cửa, dùng thân thể ngăn trở ô cửa sổ, để tránh cho lúc mấy đứa nhỏ tỉnh lại đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quỷ dị như vậy.

Thấy cô quay trở lại, Tống Xuân cười càng thêm rực rỡ, làn hơi thở ấm áp do hơi thở của cô ta tạo ra lập tức tạo thành một lớp sương mù ở trên ô cửa kính, khiến cho các đường nét trên khuôn mặt của cô ta càng trở nên m.ô.n.g lung mơ hồ, nhìn qua càng khiến cho người ta sợ hãi.

Thích Mê mở ô cửa sổ nhỏ, trực tiếp đối mặt với Tống Xuân.

Tống Xuân thuận thế nhét cả khuôn mặt của mình vào, miệng nói rõ ràng: "Phòng này của cô có ma đó, hy vọng tối nay cô không gặp được nó.”

Thích Mê nhìn chằm chằm cô ta khoảng hai giây, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tôi biết là cô cố ý, cô không muốn tôi khôi phục ý thức nhanh như vậy, cho nên mới công kích tâm lý của tôi hết lần này đến lần khác, có đúng không?"

Tống Xuân chớp chớp mắt: "Tôi không có, lời tôi nói đều là sự thật!"

“Thật vậy sao?”

Thích Mê dán khuôn mặt của mình kề vào cạnh Tống Xuân, hai con mắt màu hổ phách xinh đẹp của cô mở to phát ra sự uy hiếp: "Không phải, cô đang cố ý... Nếu tôi

đoán không sai thì cô đã ở nơi này từ rất lâu rồi, nhưng ý thức của cô vẫn không thể nào khôi phục lại như bình thường, cho nên cô mới ghen tị với những người có thể khôi phục ý thức nhanh hơn cô, cô cố ý bịa chuyện hù dọa tôi, để khiến cho tôi phải ở lại chỗ này giống như cô, như vậy cô mới có thể cảm thấy công bằng, tôi nói như vậy có đúng hay không?"

“Không đúng!”

"Nếu không phải là như vậy thì cô hãy giải thích cho tôi nghe một chút, tại sao chỉ có một mình cô phải mặc quần áo bệnh nhân mà tôi lại không cần phải mặc? Tại sao trong phòng của cô lại có nhiều táo đến như vậy?”

"Tôi... táo nàylà của ytá bệnh viện đưa cho tôi, quần áo bệnh nhân... quần áo bệnh nhân…”

 

Loading...