Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 191
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:44:32
Lượt xem: 0
Vỏ của những viên thuốc này được bọc đường, không đắng, sau khi nhanh chóng nuốt xuống trong miệng còn có thể lưu lại vị ngọt nhàn nhạt.
Để đảm bảo an toàn, kế tiếp cô y tá nhỏ lại dùng dụng cụ đo cho ba đứa nhỏ một chút, tất cả đều có giá trị SAN bình thường.
"Cô gái này cần phải đi bệnh viện để tiến hành điều trị đặc biệt, ngoại trừ giá trị SAN quá thấp, xương cốt trên người cô ấy cũng bị nứt ở rất nhiều chỗ." Y tá ngẩng đầu hỏi Diệp Thạch Lục, "Trưởng quan, anh phát hiện cô ấy ở đâu vậy? Vì sao trên người cô ấy lại có nhiều vết thương như vậy?””
Những lời này khiến cho Diệp Thạch Lục phải hỏi lại: "Bị thương? Không có, tôi không hề phát hiện trên người của cô ấy bị thương.”
Anh ta quay đầu nhìn về phía Thích Mê, Thích Mê cũng mang vẻ mặt mờ mịt giống như vậy: "Trên người của tôi có vết thương sao? Tôi không hề cảm thấy đau đớn gì cả.”
"Giá trị SAN của cô quá thấp, nó đã can thiệp vào hệ thống thần kinh và làm giảm cảm giác đau của cô, vì vậy chắc chắn cô sẽ không cảm thấy đau đớn", Cô y tá nhỏ giải thích, "Cô có cảm thấy rất mệt mỏi và hoàn toàn không muốn di chuyển hay không?"
Thích Mê nghĩ nghĩ, gật đầu: "Có.”
“Vậy thì đúng rồi, đây là tín hiệu cơ thể phát ra cho cô, cho thấy cô nên được nghỉ ngơi.”
Lúc này, đứa bé mập mạp nhất giơ tay lên: "Dì y tá, vết thương trên người cô Thích đều là bị đám quái thú rất đáng sợ rất đáng sợ đánh! Mấy trăm con quái thú cùng giơ nắm đ.ấ.m lên đánh nhau với cô Thích, cô Thích mới bị thương!”
“Làm gì có tới mấy trăm con cơ chứ? Tối đa là tám con, mấy trăm con quái thú
cùng nhau đánh cô Thích, vậy thì cô Thích của chúng mình còn có thể sống được hay sao!"
Cô y tá nhỏ nghe mấy đứa nhỏ tranh luận, yên lặng lấy dụng cụ từ trong hộp y tế ra, đo lại nhiệt độ trên trán cho bọn họ.
“Giá trị SAN này cũng không thấp... " Y tá nói thầm trong lòng, vậy thì tại sao bọn nhóc vẫn còn nói mê sảng như vậy nữa?
Lại nhìn Thích Mê, vẻ mặt của cô cùng với cô y tá nhỏ không khác nhau nhiều lắm, đều là một bộ cảm giác nghe không hiểu, giống như hai thằng nhóc này dường như đang nói chuyện của người khác vậy.
Biết là hỏi lại cái gì cũng sẽ không có kết quả, cô y tá nhỏ vẫy vẫy tay về phía chiếc xe cứu thương, bảo hai người trên xe đẩy chiếc xe cấp cứu đơn giản xuống dưới.
Thích Mê vừa mới nhấc m.ô.n.g ngồi lên, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: "Chỉ có một mình tôi đi thôi à? Vậy mấy đứa nhỏ làm sao bây giờ?””
“Chuyện này cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ dẫn bọn nhỏ đến nhà trẻ ở trong căn cứ." Diệp Thạch Lục cười trấn an cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-191.html.]
Vừa nghe thấy sắp bị tách ra khỏi Thích Mê, ba tên nhóc con đồng thời ôm lấy chân cô, nhao nhao tỏ vẻ không muốn. Mặc cho các y tá khuyên bảo như thế nào, ba tên nhóc đều ôm lấy Thích Mê không chịu buông tay......
Cuối cùng, dưới sự oanh tạc vừa khóc vừa nháo của ba đứa nhóc, các y tá đành phải thả ra, để cho đám nhóc đi cùng Thích Mê đến bệnh viện.
Bệnh viện trung tâm vừa lớn vừa rộng rãi, khắp nơi đều tràn ngập mùi nước khử trùng.
Theo như tìm hiểu, bệnh viện trung tâm này tổng cộng có năm tầng, sau khi từ đại sảnh dưới mặt đất đi vào sẽ trực tiếp tới tầng ba của bệnh viện, tầng một cùng với tầng hai đều nằm dưới lòng đất, dùng để thu nạp trị liệu cho những bệnh nhân bị hỗn loạn ý thức. Vì sợ bọn họ sẽ tạo thành sự nguy hiểm đối với các bệnh nhân bình thường khác nên bệnh viện mới cố ý ngăn cách bọn họ sắp xếp họ ở dưới lòng đất.
Từ tầng ba lên đến tầng năm là nơi dành cho những người bình thường khám chữa bệnh, không có gì khác biệt so với những cơ sở y tế bình thường trong thành phố.
Đặc thù duy nhất chính là, bệnh viện này có mấy cánh cửa thông tới tầng hai đều dùng lưới kim loại siêu thô vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, lúc bình thường còn có thể dẫn điện, hoàn toàn không để cho người có ý thức hỗn loạn có thể tiếp xúc với những người khác.
Nguyệt
Thích Mê thuộc loại người ý thức hỗn loạn trung bình, được sắp xếp vào khu trị liệu tầng dưới cùng, lại mang theo ba đứa trẻ con, y tá sợ bọn nhóc sẽ gây ồn ào quá mức làm ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của các bệnh nhân khác, mới sắp xếp cho bọn họ một mình ở trong căn phòng bệnh cuối hành lang.
Bởi vì nơi này ở dưới lòng đất, chỉ có thể bật đèn lên để chiếu sáng.
Gian phòng bệnh này giống như đã thật lâu không có người quét dọn qua, vừa mở cửa ra đập vào mặt bọn họ chính là đám bụi bặm bay mù mịt, ở trên góc tường còn kết thành mạng nhện, mặt tường màu trắng bị nấm mốc ăn mòn, xuất hiện những đốm xám khó coi.
Phóng tầm mắt nhìn lại cũng chỉ có hai cái giường xếp trống rỗng, gian phòng này tuy rằng không tính là lớn, nhưng bởi vì đồ vật quá ít, vì vậy nhìn có vẻ hơi trống trải.
“Thật xin lỗi, căn phòng này đã lâu không có người ở, tôi sẽ lập tức đi tìm người đến quét dọn lại một chút." Y tá dùng tay che mũi và miệng lại, cô ta bị bụi bặm làm cho sặc đến mức ho khan không ngừng, vội vàng xoay người rời đi.
Thích Mê lấy tay quạt đám bụi làm cho người ta muốn nghẹt thở này, dắt bọn nhỏ đứng chờ ở cửa, không đi vào trước.
“Này! Cô là người mới tới đúng không? Này!”
Vừa dứt lời, một quả táo ăn thừa một nửa đột nhiên bay tới, đập vào chân Thích Mê.
Thích Mê sửng sốt, theo tiếng nói nhìn lại, trên chiếc cửa sổ nhỏ dành cho hộ lý bên trên cánh cửa của căn phòng đối diện, có khuôn mặt của một cô gái đang cố chen chúc nhìn ra bên ngoài.
Sở dĩ nói là chen chúc, bởi vì cái cửa sổ nhỏ nằm trên cánh cửa căn phòng đó thật sự quá nhỏ, kích thước chỉ lớn bằng lòng bàn tay, lúc cô gái dán cả khuôn mặt lên, thịt trên mặt đều bị chen chúc cùng một chỗ, ngũ quan biến dạng.